“Thầy cố vấn học tập của con bị gì vậy?”
Từ giọng điệu của mẹ Tô, bà đã đổ lỗi vấn đề lên đầu thầy cố vấn học tập, cho rằng thầy cố vấn học tập đang nói linh tinh.
“Mẹ, đâu phải mẹ không biết, thầy cố vấn học tập nghe gió thành mưa, chuyện bé tí tẹo cũng phải gọi điện báo cho phụ huynh.”
Tô Tiểu Manh vội vàng thuận thế đáp.
Cho dù cô biết mình lừa gạt mẹ là sai, nhưng nếu cô nói ra dọa mẹ khiếp sợ, cô sẽ không tài nào gánh nổi hậu quả này.
Không bằng cứ lừa gạt đi, nếu lừa được thì cũng được xem là chuyện tốt.
“Mẹ nói rồi mà, mẹ còn không hiểu con gái của mẹ ư? Mấy hôm nay Bắc Kinh có lạnh lắm không? Con phải mặc nhiều vào, biết chưa?”
“... Vâng ạ!”
Mũi Tô Tiểu Manh bỗng hơi chua xót.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Tô Tiểu Manh sợ cảm xúc của mình sẽ bị mẹ nhạy bén nghe ra, đang định chào hỏi rồi cúp máy thì…
“Manh Manh...”
“… Dạ?”
“Con sẽ không làm ra chuyện như vậy đúng không?”
Tô Tiểu Manh không ngờ mẹ lại đột ngột thay đổi giọng điệu hỏi một câu như vậy.
Cô có thể nghe ra... trong giọng nói của mẹ Tô mang theo nỗi lo lắng và hoài nghi.
Bây giờ, cả người cô hơi cứng ngắc, cô phát hiện mình không thể nào lừa tiếp được nữa.
Nhất thời, cả hai bên đều rơi vào im lặng kéo dài.
Tô Tiểu Manh không dám phát ra tiếng, cuối cùng cũng đợi được mẹ Tô mở miệng lần nữa, nhưng lần này... lại hơi kèm theo giọng mũi:.