Tô Tiểu Manh thật sự khóc không còn hình tượng.
Ân Thời Tu hỏi nhưng cô không nói gì, nhưng trạng thái đau lòng này khiến Ân Thời Tu cảm thấy có chuyện lớn xảy ra.
Nó khiến trái tim anh như thắt lại.
Một đứng, một ngồi, Tô Tiểu Manh siết chặt vạt áo anh, khóc suốt mười phút.
Chắc do khóc dữ quá, má hơi đau rồi, vì thế cô thút tha thút thít mà dừng lại.
Cô lau nước mắt nước mũi trên áo vest của Ân Thời Tu rồi mới thả anh ra.
Đôi mắt đỏ hoe, cô liếc nhìn vết nước mũi trên áo vest của Ân Thời Tu do mình lưu lại, chạm vào nó, lẩm bẩm bằng một giọng khàn khàn:
“Chú... chất vải của áo vest của chú tốt quá...”
“...”
Ân Thời Tu thực sự hơi bối rối sau khi nghe điều này.
Anh mơ hồ cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
“Có chuyện gì vậy?”
Anh kéo ghế ngồi trước mặt cô, vẫn kiên nhẫn hỏi.
Tô Tiểu Manh lấy khăn giấy, hỉ mũi, lau nước mắt, rất thẳng thắn nói:
“Chuyện cháu mang thai... là Ý Hiên nói với người khác...”
Cô sụt sịt, vừa rồi khóc quá trời nên bây giờ mắt hơi đau.
“Chỉ vì cái này?”
Vừa lau nước mắt, Tô Tiểu Manh vừa cố gắng kìm nén cảm xúc, vừa nghẹn ngào nói: “Anh ấy, anh ấy đã hứa là sẽ không nói cho ai biết nữa...”
“Hơn nữa... Hơn nữa cháu nghĩ anh ấy sẽ bảo vệ cháu...”
Cho dù cô đã làm sai điều gì, cho dù họ có cãi vã gay gắt như thế nào, cho dù cô có lỗi với anh ta thế nào đi chăng nữa...
Anh ta cũng sẽ bảo vệ cô.
Vì vậy, tối hôm đó, cô bị đàn chị của mình lừa gạt, ngu ngốc đi tham gia vũ hội của học viện thương mại. Và khi Nhâm Ý Hiên để lại đàn chị để đỡ cô, cô thực sự cảm động.
Cô liền biết, tình cảm mười chín năm không phải là giả.
Nhưng cô chưa kịp cảm động bao lâu thì đàn chị đã dội một chậu nước lạnh khiến cô trở tay không kịp.
“Em... thích Nhâm Ý Hiên đến mức nào?”
Lúc này Tô Tiểu Manh đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, cũng chỉ coi chú là đối tượng để trút bầu tâm sự.
Vì vậy, cô không nhận thấy giọng điệu của Ân Thời Tu đột nhiên trầm xuống.
Cô sụt sịt: “Cháu quen anh ấy mười chín năm rồi. Trước khi cháu học tiểu học, anh ấy luôn gọi cháu là vợ, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau. Cháu có thể vào đại học A cũng nhờ anh ấy lấy roi quất phía sau... Cháu gặp rắc rối, đều là anh ấy giải quyết giúp cháu. Chú hỏi thích đến mức nào à? Bản thân cháu cũng không biết mình thích anh ấy đến mức nào!”
Mặc dù Tô Tiểu Manh không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng cô có một sự phụ thuộc và tin tưởng mạnh mẽ vào Nhâm Ý Hiên, điều mà cô chỉ dành cho cha mẹ mình.
Ân Thời Tu làm sao có thể biết tình cảm trong miệng Tô Tiểu Manh có thể gần với tình cảm gia đình hơn là tình yêu. Sau khi nghe Tô Tiểu Manh nói xong, lồng ngực của anh như bị một tảng đá lớn chặn lại.
“Không thể... không thích sao?” Anh hỏi.
Tô Tiểu Manh lại lau khóe mắt, sau đó xoa xoa gò má chua xót, tức giận nói: “Đương nhiên có thể! Sau này cháu nhất định sẽ không thích anh ta nữa!”
“...”
Ân Thời Tu vui mừng khôn xiết.
Khi anh hỏi những lời đó hơi chần chừ và hơi e ngại, nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời khẳng định...
“Mặc dù cháu là người gặp rắc rối trước, nhưng do cháu muốn à? Cháu tin tưởng anh ấy và hy vọng anh ấy sẽ giữ bí mật, nhưng kết quả thì sao? Đúng là anh ta đã làm lộ ra! Cháu sẽ không bao giờ nữa thích anh ta nữa!”
“... Ừ, không thích nữa.”
Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói, sau đó đứng dậy đi vào bếp hâm lại thức ăn nguội lạnh.
Anh có thể nghe thấy sự tức giận mạnh mẽ trong giọng điệu của Tô Tiểu Manh.
Thanh mai trúc mã, hai đứa bé vô tư.
Là tự tay anh chia rẽ.
Anh vẫn có hiểu biết về Nhâm Ý Hiên.
Nhâm Ý Hiên tiết lộ chuyện Tô Tiểu Manh đang mang thai, trong đó nhất định có sự hiểu lầm.
Anh lớn hơn họ nhiều tuổi, nhưng vào lúc này, nếu muốn bảo anh lấy thân phận trưởng bối trả Tô Tiểu Manh cho Nhâm Ý Hiên, giải quyết hiểu lầm của họ, giúp người khác hoàn thành ước vọng...
Anh không muốn.
Tô Tiểu Manh, anh đã luyến tiếc rồi.
Ân Thời Tu hâm nóng thức ăn và đi ra, Ân Mộng cũng đến.
Cô ấy chủ động tự mình thêm một đôi bát đũa, sau đó chỉ vào đôi mắt đỏ hoe của Tô Tiểu Manh.
“Chú út, chuyện gì vậy?“.