Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu

Chương 9: Chương 9




“Mì cay tứ xuyên ở tiệm này là mì chính tông luôn đấy! Ông chủ mở cửa hàng này chính là người tứ xuyên, cảm giác cay đến tê tê, cảm giác tê tê cay cay rất ngon đó!”

Tô Tiểu Manh vừa giới thiệu vừa dẫn Ân Thời Tu bước vào một cửa tiệm trông cũng gọn gàng ngay ngắn lắm, cô lấy hai cái giỏ chọn thức ăn: “Chú, chú tự chọn hay sao?”

“Cứ chọn giống em.”

“... Không kén ăn?”

“Cháu không kén ăn hả?”

Ân Thời Tu hỏi ngược lại.

“Cháu không ăn rau mùi.”

Ân Thời Tu nhún vai: “Tôi cũng không ăn.”

“... Cháu không ăn nấm.”

“Tôi cũng vậy.”

Chú ơi chú đang đùa cháu hả?

Tô Tiểu Manh cũng không muốn hỏi nữa, cô cảm thấy Ân Thời Tu hoàn toàn không để ý, có lẽ lát nữa anh cũng không định ăn luôn!

“Ông chủ, lấy một phần siêu cay siêu tê nha.” Cô ghé sát lại gần ông chủ rồi khẽ lên tiếng nói.

Không phải anh muốn ăn y như cô hay sao? Hứ, cô đang đợi nhìn thấy cái môi sưng phù do ăn cay của anh ấy!

“Phần của tôi hơi cay thôi.” Rõ ràng khi nãy Ân Thời Tu đã ngồi xuống rồi, không biết anh đã đứng sau lưng cô tự bao giờ nữa, anh nói không nhanh không chậm.

“...”

Tô Tiểu Manh hết hồn tim đập thình thịch.

“Sao vậy?”

“Không, không có gì! Chú… chú từng ăn mì cay hay chưa?”

“Lẩu có được tính là mì cay không?”

“...”

Câu hỏi này khiến Tô Tiểu Manh sững sờ, lẩu cũng được tính là mì cay hả?

Hai người họ ngồi trên ghế, Tô Tiểu Manh trêu ghẹo Ân Thời Tu không thành thì trong lòng âm thầm trách móc.

“Các em thường đến chỗ này sao?”

Tô Tiểu Manh biết người mà anh đang hỏi là cô và Ân Mộng, nên cô thành thật nói: “Ở đây cái gì cũng có, với lại cũng gần trường học nữa nên có hoạt động ăn uống gì chúng cháu cũng đến đây cả. Chú… thật ra chú chưa bao giờ đến mấy nơi như này hả?”

Ân Thời Tu ngắm nhìn con hẻm nhộn nhịp bên ngoài khung cửa sổ: “Đến rồi, nhưng mà là chuyện của rất lâu trước đây.”

Tô Tiểu Manh có chút bất ngờ.

“Sao vậy? Tôi không đến mấy nơi như này được hay sao?”

“Không phải, Mộng Mộng có nói chú có bệnh ưa sạch sẽ, mà thật ra nơi này cũng không được sạch sẽ gì lắm, huống hồ gì còn nhiều người nữa…”

“Em biết tôi có bệnh ưa sạch sẽ còn dẫn tôi đến nơi này làm gì?”

“...”

Lúc này Tô Tiểu Manh đã thấy xấu hổ rồi, hai mắt cô láo liên, cô đang suy nghĩ cái cớ để giải thích thì mì cay đã được bưng lên.

“Ăn đi.”

Ân Thời Tu nói một câu, anh không định tính toán với những suy nghĩ trong lòng của Tô Tiểu Manh.

Những suy nghĩ của Tô Tiểu Manh bị nhìn thấu nên cô có hơi ngại ngùng, cô đột nhiên nhe răng cười cười với Ân Thời Tu rồi chủ động lấy một đôi đũa đưa cho Ân Thời Tu.

“Chú, thật ra tiệm này ngon lắm đó, chú nhìn cái mặt cười lớn màu xanh lá được dán trên tường kia kìa, cái này có nghĩa là vệ sinh thực phẩm rất tốt đó.”

Ân Thời Tu nhìn cái logo màu xanh đó rồi lại nhìn Tô Tiểu Manh đang ngồi trước mặt, đều tròn tròn, rất giống nhau!

Ân Thời Tu nhận lấy đôi đũa cô đưa rồi không nói gì thêm.

Nước dùng của mì cay dùng xương giò hầm ra, Tô Tiểu Manh ăn cay được, bát mì của cô được phủ bởi một lớp dầu đỏ trộn với các gia vị tiêu vừng, chỉ cần nhìn vào là tự động ứa nước bọt ngay.

Ân Thời Tu thấy cô ăn rất ngon miệng, nên cũng bắt đầu ăn.

“Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ưm… mười chín tuổi!

Tô Tiểu Manh đang ngốn một viên cá viên trong miệng thành thật trả lời.

Mười chín… vậy còn nhỏ hơn Ân Mộng một tuổi nữa.

“Đến Bắc Kinh học đại học, sau này có ý định ở lại Bắc Kinh hay không?” Ân Thời Tu tùy tiện hỏi một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.