Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 107: Chương 107: Giao dịch trên du thuyền




Vài ngày sau, cũng không thấy ai đề cập đến chuyện này, Tử Ca nghĩ thầm cho rằng anh không để nó ở trong lòng, điều này cũng không quan trọng, cô cũng không có hứng thú. Ai ngờ buổi sáng anh gọi điện đến, nói cô mang một ít quần áo chuẩn bị ra ngoài.

"Đi đâu?" Tử Ca ngồi ở trong phòng khách, ngón tay ở trên bàn phím gõ rất nhanh.

"Lần trước nói đi biển còn gì, một lúc nữa tôi qua đón."

Thời tiết sáng sủa, cuối thu không khí tươi mát hơn, trời xanh mây trắng kết hợp với nhau tạo thành một bức tranh. Không khí thật tốt, hít sâu một cái cô cảm giác được hương vị của gió mang theo chút mùi thơm

Mộ Diễn ôm lấy Tử Ca đứng ở trên du thuyền, vừa đi lên cô đã thấy các cô gái mặc bikini nóng bỏng đứng trên sàn, tư thế khác nhau, nhưng đều rất bắt mắt. Bên cạnh các cô gái đó thỉnh thoảng có một người đàn ông bên cạnh.

Tử Ca nhìn, không gian ở đây ô nhiễm chết, tay của người đàn ông đang dò xét bên trong quần bơi của cô gái, hành động trắng trợn không quan tâm mọi người xung quanh nghĩ gì. Lúc này còn chưa bắt đầu, nhưng Tử Ca đã có dự cảm từ trước nơi đây thật xa xỉ, hoang phí, dâm loạn. Nắm thật chặt cánh tay của Mộ Diễn, cô cúi đầu dán vào thân thể anh.

Tử Ca mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, một bên chân xẻ tà, đôi chân thon dài như ẩn như hiện, cô mặc một chiếc áo hết sức ngắn tay, chiếc áo quấn quanh vòng eo tinh tế của mình.

Bộ trang phục này cô không muốn mặc, một bên xẻ tà lộ ra phần bắp đùi, tuy nói động tác không lớn thì sẽ không nhìn thấy nhưng cô luôn luôn có tâm lý bóng mờ, nhất là phải đối mặt với đám người này, cô cảm thấy bất an

Nhận thấy động tác của cô, tay Mộ Diễn đặt sẵn ở vòng eo của cô ôm thật chặt, anh cúi thấp đầu dán vào lỗ tai cô hỏi,"Cũng không phải là em, xấu hổ cái gì?"

Dĩ nhiên anh biết da mặt của cô cũng không dày, anh muốn nhìn cô hận phun lửa. Bất quá, lần này anh đã đoán sai , Mộ Diễn chỉ cảm thấy phần eo của mình bị cô hung hăng nhéo lại, xoay tròn 180 độ , vẻ mặt Tử Ca bình tĩnh, nhưng lại dùng lực nặn ra từng câu,"Đừng đem em ra so sánh với anh, da mặt anh dày là do trời phú"

"Hạ Hạ, động tác thật nhỏ thôi, đôi chân thon dài nhẵn nhụi của em cũng khiến tôi bị hút hồn, tôi cũng không nghĩ muốn người khác nhìn thấy." Hai mắt của anh hàm chứa ý cười, tay dán bên eo của cô trượt xuống , thừa dịp cô ngây người Mộ Diễn khẩn trương tiến hành cầm tay của cô chuẩn bị làm việc xấu.

Tử Ca giận dữ nhưng không có cách, mặc anh ôm vào trong, bên trong xa hoa giống như khách sạn năm sao vậy, tất cả phương tiện đều có đủ, lúc đi vào bàn tay của người đàn ông dán lên lưng cô, tính lôi cô vào lồng ngực của mình.

Người ở bên trong không nhiều lắm, chỉ có mấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, bên cạnh bọn họ là các cô gái xinh đẹp, mê người

"Mộ thiếu, đến đây. . . . . ." Người đàn ông đang đi tới Tử Ca gặp qua một lần, Tu Triết. Hắn đến chỗ này cô cảm thấy rất quái dị, dù sao thân phận của hắn cũng khác với mọi người.

Mộ Diễn ôm lấy Tử Ca tiến lên, ánh mắt nhìn lướt qua,"Đều đã đến đủ?"

"Đang chờ anh thôi." Dứt lời, hắn xoay người hướng về một bên khoang thuyền đi đến, Mộ Diễn đi theo, Tử Ca cũng bị anh kéo đi.

Cửa mở , Tu Triết nhìn Tử Ca, trong ánh mắt kia rõ ràng hiện ra vẻ không đồng ý, nhưng nhìn Mộ Diễn không thể hiện chút cảm xúc gì nên cũng bỏ quá, bên trong là một phòng khách nhỏ, đã có hai người ngồi đó, Lã Phương thì cô không lạ gì, một người khác vén hai chân ngồi ở trên ghế sofa, hắn ta cầm tờ báo vừa lúc che khuất mặt, nghe có tiếng động liền ngẩng đầu, Tử Ca liền nhìn hắn một chút. Hắn ta đứng lên, dáng người cao lớn làm phòng khách đã nhỏ nay còn nhỏ hơn, khóe miệng hắn câu cười,"Mộ thiếu."

Hai người nắm tay nhau rồi ngồi xuống, Tử Ca nhìn đến tròng mắt màu lam của hắn, Lã Phương mở ra một bọc giấy. Thứ kia sáng lên mắt, Tử Ca mạnh mẽ hít vào một hơi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Mộ Diễn ức chế động tác của cô, Tử Ca hấp khí cúi thấp đầu xuống, trái tim bang bang nhảy múa lợi hại, cô chưa bao giờ nghĩ tới Mộ Diễn sẽ làm chuyện phi pháp như vậy, trên người toát mồ hôi lạnh, Tử Ca cảm thấy chính mình cũng sắp tan chảy rồi.

Một tay Lã Phương ước lượng một chút rồi phóng tới trước mặt Mộ Diễn,"Xem ra trên đường chuyển giao đích thị là sự thật, đen ăn đen? Tra ra là ai sao?"

"Đây là nguyên nhân tôi tới Trung Quốc, là ai tôi còn không biết, nhưng ít nhiều cũng có chút phương hướng. Hàng hoá bán ra giúp tôi đi được một con đường, ngược lại tôi muốn nhìn xem còn có người nào dám xuất thủ không."

"Chuyện này khó giải quyết, tìm được tôi phải họp ngay, người này không đơn giản." Mộ Diễn dương tay cầm khẩu súng quăng cho Tu Triết," Gần đây một lượng hàng hoá lớn có thể tiêu thụ sao?"

"Phân ra mấy thùng đi, anh cũng không sợ một hơi ăn no đến chết à." Tu Triết xoay vòng khẩu súng trên tay

Mộ Diễn nhẹ cười, sự tình xem như ổn định,"Cần chuẩn bị một thân phận sao?"

"Không cần, đây là danh thiếp của tôi." Trên mặt bàn đẩy tới một tấm thiếp vàng, Tử Ca liếc nhìn, mặt trên ghi chữ Kỳ Dương.

" Lát nữa Sở Luật sẽ qua đây, muốn gặp mặt không?"

"Thôi, lần này thời gian rất gấp rút, hôm nào gặp lại cũng được. Bất quá, gần đây tôi nghe được một chút tin tức, Mộ, tôi không hề muốn anh xảy ra xung đột với Sở Luật."

Khóe miệng Mộ Diễn cười sâu, anh thoải mái áp thân trên ghế sofa, cánh tay quấn quanh eo của cô,"Tạm thời đừng lo lắng."

Nán lại một lát Kỳ Dương cùng Tu Triết liền rời đi, Mộ Diễn cùng Lã Phương đi theo, Tử Ca một mình đứng ở đây, toàn thân xuất hiện mồ hôi lạnh, lúc này gió biển thấm vào thổi tới khiến cô giật mình. Thương Lang nói Mộ Diễn không đơn giản, có phải là vì chuyện này hay không.

Đột nhiên Tử Ca cảm thấy đau đầu, trong lòng lại càng muốn rời đi.

Trên sàn tàu, Mộ Diễn dựa vào lan can, giữa ngón tay của anh mang theo một điếu thuốc, Lã Phương liền đứng ở một bên,"

Bên Chung-Hạ, Chung Nham đã phát hiện chút manh mối, tôi sợ hắn lại có động tác gì, chúng ta có nên chuẩn bị kết thúc không?"

"Hắn chuẩn bị thành không khí rồi, hiện tại Chung gia đã tạo áp lực cho hắn, hắn phải có đầu óc nhiều lắm mới rút về được một phần, người khác hắn có cố cũng chẳng quan tâm được." Mộ Diễn hít sâu điếu thuốc, dương tay đem tàn thuốc ném vào Hải Vực,"Bất quá, cũng nên kết thúc, trong khoảng thời gian này chuẩn bị chọn thời cơ thật tốt đi."

Lã Phương gật đầu, anh ta xoay người liền nhìn đến Tử Ca đang đi tới,"Cậu cũng thật ngoan độc, không cho cô ấy một con đường để đi?"

Mộ Diễn cười lạnh, không nói nữa.

Lã Phương và Tử Ca gặp thoáng qua, anh ta lệch đầu nhìn cô, trước kia cảm thấy cô giống với Tình Nhi, nhưng nhìn lâu mới biết được không phải cùng một hương vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.