Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 102: Chương 102: Muốn xoá sạch đứa bé




Dục vọng của người đàn ông, tới vừa vội lại vừa mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ hồng, động tác lấy lòng đàn ông không hề thuần thục mà Mộ Diễn lại sắp nổ tung. Nữ ở trên nam ở dưới , tư thế này dùng để kiềm chế lực của người đàn ông phía dưới, cô đưa cánh tay ôm lấy cổ Mộ Diễn , tóc dài rơi xuống phủ kín khuôn mặt cô, theo động tác lên xuống của cô quét trên vai anh, động tác của cô, thủy chung không nhanh không chậm, lại giống như tìm không thấy bí quyết.

"Hạ Hạ, " Giọng nói trầm thấp nhịn không được rỉ ra, một phen lăn qua lăn lại, Mộ Diễn cũng bị cô bức điên rồi, cánh tay chế trụ eo của cô níu càng chặt, dục vọng bộc phát, thanh âm như muốn nổ tung , "Động tác khoái chút."

Bàn tay anh nắm chặt eo cô, cô vẫn giữ vững tốc độ. Tử Ca nhận thấy anh đang buộc chặt mình, vội vàng chế trụ , "Không dám, lần này tới tôi."

Từ trước đến nay anh vẫn luôn mang khuôn mặt lạnh lùng nhưng giờ phút này nó lại chảy ra tầng tầng lớp lớp mồ hôi, khuôn mặt ẩn nhẫn cực kì, tiếng rống khàn khàn từ trong cổ tràn ra mang theo dục vọng, nghe xong lời của cô, Mộ Diễn buông cánh tay, ẩn nhẫn khiến anh thật sự rất khổ, "Hạ Hạ, cái miệng nhỏ của em thật sự rất lợi hại, muốn giày vò tôi đến chết sao?"

Lời nói của anh khiến mặt cô càng thêm đỏ, Tử Ca không dám dùng lực, lại càng không dám khoái, cô quỳ gối trên ga trải giường quỳ lâu đến nỗi hai đầu gối đã không còn cảm giác, trong lòng bởi vì sốt ruột mà nóng lên, lại thủy chung không thấy Mộ Diễn phóng thích, cô mệt không chịu được nữa, khí lực càng ngày càng nhỏ, dừng lại động tác, hai tay chống trên bờ vai anh, cô cúi mặt xuống, có chút thất bại hỏi, "Mộ Diễn, đã tốt hơn chưa?"

Con ngươi hẹp dài khơi mào, mồ hôi ngưng tụ trong ngực, một tay anh đem thân thể Tử Ca ngoi lên chút, một tay bắt lấy bàn tay mềm mại của cô dò xét hướng hai người kết hợp, "Em nói tôi đã tốt hơn chưa?"

Tử Ca vội vàng rút tay , cô vùng vẫy liền muốn thoát ra, hai tay anh lại đè mạnh lên eo của cô, trong cổ tràn ra một tiếng rên rỉ khó nhịn . Bàn tay anh dùng lực khống chế cô, không cho cô nhúc nhích, đảo ngược lại anh nắm thế chủ động hoàn toàn, ở phương diện này, so với Tử Ca, anh thành thạo hơn gấp trăm lần, may mà, lúc trước cọ sát một hồi đã hao phí một nửa tinh lực, lần này Tử Ca cũng chưa phản kháng, cô cũng không khổ cực cho lắm.

Một bữa tiệc vui vẻ kết thúc, Tử Ca mệt mỏi dán vào lồng ngực của anh nghe tiếng tim đập vang reo hò, "Hôm nay, tại sao lại nghe lời vậy?"

"Bởi vì. . . . . ." Tử Ca nghiêng nghiêng đầu, cô khép mắt giấu cảm xúc ở bên trong, "Bởi vì tôi nghĩ thông suốt , dù sao cũng trốn không thoát, chẳng bằng hưởng thụ trước đi."

Mộ Diễn nghe cô nói, đôi mắt yên tĩnh u ám, anh nâng cằm cô lên chống lại đôi mắt mênh mông, " Càng ngày càng muốn làm kiểu người khác rồi"

Tử Ca bỏ qua một bên, mắt của anh quá bén nhọn, giống như phá huỷ toàn bộ sự ngụy trang của cô. Ru rú trong chăn, tay rơi vào phía bụng dưới, Mộ Diễn nói con của anh phải do anh đồng ý mới được phép xuất hiện, cực kỳ hiển nhiên, cô sẽ không phải người phụ nữ mà anh chọn. Đứa nhỏ này, nếu như anh biết, chắc chắn sẽ buộc cô bỏ nó.

Tử Ca an tĩnh nằm ở trên giường, Mộ Diễn liếc nhìn cô, vươn tay đem cánh tay Tử Ca kéo về hướng mình, cô gái này, trên người cô có hơi thở khiến anh muốn nhịn cũng không nhịn được, nhưng cẩn thận mà nói, thời gian càng lâu càng phát hiện giữa hai người có sự chênh lệch vĩ đại, tính tình hoàn toàn trái ngược nhau.

Điện thoại đặt trên đầu giường vang lên, phá nát không gian yên tĩnh hiện tại.

Mộ Diễn đè xuống nút trả lời, "Sao?"

Đầu dây bên kia , truyền đến giọng nói của một người con gái, Mộ Diễn cúi đầu liếc Tử Ca một cái, "Chuyện gì?"

Trong lòng cô có chút suy nghĩ, cô biết dù đứa nhỏ có được sinh ra, cũng không thể cho nó một gia định đầy đủ, trong lòngTử Ca chua xót, cô nhớ tới thời thơ ấu của chính mình, bên ngoài xa hoa nhưng chưa bao giờ có được vòng tay ấm áp của ba của mẹ, cô không hy vọng con của mình sinh ra sẽ khuyết đi vị trí của người cha trong gia đình, đúng là cô đã từng khát khao một gia đình êm ấm với đầy đủ bố và mẹ. Cái mũi ê ẩm , lại không thể khóc trước mặt Mộ Diễn. Từ khi biết mình mang thai, cô cảm thấy được chính mình kiên cường hơn nhiều nhưng ở thời khắc nào đấy thì lại vô cùng yếu ớt. Hôm nay, có lẽ cô sẽ để mình yếu ớt một ngày, người đàn ông bên cạnh đang nói chuyện điện thoại, Tử Ca đến gần, đem hai tay ôm lấy thắt lưng của anh thân thể cũng áp sát hơn.

Cô nghĩ muốn anh lưu lại, ở cùng cô đêm nay. Cái bụng nhẵn nhụi kề sát vào người anh, trong lòng cô đau khổ, anh cảm thụ không tới. Tử Ca mệt mỏi vô cùng, lần đầu cảm thấy được mình thật sự thảm thương, mong mỏi một người có thể thiệt tình nán lại với cô một đêm, cũng khó như vậy sao? !

Mộ Diễn vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại, anh không lên tiếng, chỉ nghe đối phương nói chuyện, thân thể của anh đột nhiên cứng ngắc, Tử Ca kề sát như vậy, sát đến nỗi cô cũng cảm nhận được, cô kinh ngạc ngẩng đầu liền bắt gặp sắc mặt cực kỳ trầm của Mộ Diễn, "Tôi biết rõ."

Tùy ý nói một câu, Mộ Diễn liền cúp điện thoại, anh khoác áo ngủ đứng lên, Tử Ca theo lồng ngực ấm áp của anh chảy xuống , thân thể không có chỗ dựa đột nhiên rét lạnh, cô quấn chăn đơn xoay người sang chỗ khác, đôi mắt đóng lại nói với chính mình không cần để ý.

Mộ Diễn đứng ở cửa sổ phía trước phòng ngủ , anh điểm khói hung hăng hít một hơi, mùi khói tràn ngập cả phòng. Tử Ca xoay lưng về phía anh, mùi khói càng ngày càng đậm khiến cô thở khó khăn.

Qua rất lâu, ý nghĩ lạnh lẽo đánh úp lại bọc lấy mùi thuốc lá nồng đậm, Tử Ca vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, bàn tay to lớn của anh kề sát sau lưng Tử Ca, để cho thân thể của hai người sát lại với nhau , đây là lần đầu tiên, cô lấy tư thể ngủ như vậy nằm cạnh Mộ Diễn.

Thời gian một đêm, kỳ thật rất nhanh, Tử Ca chỉ cảm thấy mình mới chỉ nhắm mắt một chút, trời đã sáng rồi. Trong phòng tắm, thanh âm của anh truyền đến, "Hôm nay sắp đặt như thế nào?"

"Tôi đi bệnh viện nhìn mẹ một chút." Tử Ca lấy nước lạnh hắt vào mặt để mình tỉnh táo một chút.

Mộ Diễn tắm xong lấy khăn tắm bọc lấy người, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Tử Ca, thật lâu sau mới cất bước tránh ra, "Được rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

"Ừ." Tử Ca gật gật đầu, cũng đi ra ngoài.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi trong phòng ngủ, thân thể cao lớn đứng ở phía trước cửa sổ, nắng sớm mai đánh vào trên vai anh, Tử Ca chỉ cảm thấy trong mắt có chút khuấy động, cô bỏ qua một bên mắt, một tấm chi phiếu để đến trước mặt cô, "Nghĩ muốn cái gì, chính mình đi mua."

Tử Ca giật mình sau đó rất nhanh phản ứng kịp, trong lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận tờ chi phiếu."Buổi tối trở về sớm một chút ."

Mộ Diễn đi rồi, Tử Ca cũng rất nhanh rời khỏi đây.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, ánh nắng ấm áp nhưng một chút cũng không tiến vào đáy lòng cô, Tử Ca cảm nhận được, trong lòng cô từng góc từng góc đều âm u ẩm ướt . Đi tới bệnh viện, người cũng không nhiều, thời điểm bây giờ đang còn sớm dĩ nhiên chẳng có mấy người ở đây

Đem tờ danh sách khám đưa cho bác sĩ, phôi thai đã hơn một tháng.

"Kết hôn rồi sao?"

Đây là vấn đề thứ nhất bác sĩ hỏi, cô trở tay không kịp, mọi người đang đợi vào khám, cô kiên trì trả lời, "Không."

"Muốn giải phẫu?"

"Vâng."

Bác sĩ nữ nâng mắt kính lên, cô ta cầm tờ giấy ngẩng đầu nhìn, "Cô thường xuyên bị đau bụng kinh?"

Tử Ca kinh ngạc, nhưng vẫn gật gật đầu, "Đúng, có đôi lúc đau đến nỗi đứng không lên."

Bác sĩ trầm mặc một hồi, tháo kính xuống thuận tiện đem tờ giấy thả trên mặt bàn, ý bảo Tử Ca ngồi xuống cho cô ta bắt mạch, "Thể chất của cô không tốt, có thể mang thai thật sự không dễ dàng, chính cô nên suy xét, nếu kéo rớt đứa nhỏ này, về sau tỉ lệ mang thai sẽ trở về con số 0."

Tử Ca đi ra ngoài, vô tri vô giác rời khỏi bệnh viện, đi ở trên đường cái, tay cô còn đang run rẩy, trong tay tờ giấy khám bệnh đã biến dạng. Sờ sờ, trên mặt đã được che kín bởi sự lạnh lẽo, cước bộ trầm trọng, vô cùng nặng nề, cô ngồi ở một cái gốc cây, gục đầu xuống, đem tiếng khóc chôn vùi ở khuỷu tay

Không biết ngồi bao lâu, mãi đến khi trên người có thứ gì đó mạnh mẽ đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.