Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt: Cô Gái Chớ Càn Rỡ

Chương 127: Chương 127: Tử Ca bị bắt




Trình Lan hối hận muốn chết, nếu biết cô đã không ra ngoài để Chung Nham gọi điện thoại, mặc dù cô ấy không muốn trở về, còn tốt hơn bây giờ tìm kiếm không có phương hướng. Bây giờ, cô chỉ hy vọng cô ấy không sao, nghe người bán rượu nói Minh Châu bị người ta bắt đi, người đó còn đến đây lần đầu tiên nên anh ta cũng không biết.

Làm sao đây? Làm sao đây? Trình Lan sốt ruột muốn khóc. Sắc mặt Chung Nham cũng khó coi, chuyện mò kim đáy bể, truy hỏi cả khu côn đồ mà anh quản lí cũng không có kết quả.

Người bán rượu miêu tả người đó, họ thật sự không có bất kỳ ấn tượng nào.

Đột nhiên chuông điện thoại kêu, Trình Lan mở ra xem, là Minh Châu.

“Trình Lan, tối hôm qua tôi say như chết, không nghe tiếng chuông điện thoại.”

“Cô chết ở đâu vậy, tôi và Chung Nham lo lắng sắp chết rồi, vẫn ở quán bar tìm cô đó.”

Minh Châu vội vàng che miệng lại, không để phát mình phát ra âm thanh khác thường nào, “Chung Nham, anh ấy cũng tới?”

“Đương nhiên, anh ấy đang ở bên cạnh tôi. Minh Châu, cô không sao chứ, hôm qua nghe người bán rượu nói……” Trình Lan ngừng lại, cô không biết nên nói như thế nào.

“Tôi không sao, hôm qua tôi đã ở lại quán bar, sợ trở về mẹ sẽ lo lắng.” Ngón tay Minh Châu bấm chặt vào lòng bàn tay, nói dối.

“Vậy thì tốt, cô có muốn nói chuyện với Chung Nham không?”

“……… Có.”

“Minh Châu.” Chung Nham kêu tên cô, Hạ Minh Châu lại cảm thấy dường như mình đợi anh kêu tên mình đã N năm, cô không nhịn được nghẹn ngào.

“Chung Nham, tối qua, em suy nghĩ cả đêm, chúng ta nên huỷ bỏ hôn ước.”

Không đợi Chung Nham có bất kỳ phản ứng nào, Minh Châu đã cúp điện thoại, ở trong phòng khách sạn thật lâu, cô hận không thể chà rách làn xa của mình, nước mắt rơi xuống. Cô và Chung Nham thật sự không thể tiếp tục. Đúng vậy, cho nên đặt dấu chấm hết đi.

Cô lấy tay che mặt, nhưng không thể xoá bỏ ý hận trong lòng. Ba qua đời, không để lại gì cho cô và mẹ, ngược lại ba để cho mẹ con Hạ Tử Ca giữ mấy trăm vạn gửi ngân hàng.

Trong lòng Minh Châu đầy oán hận, mặc dù không có ba nhưng cô có Chung Nham, bây giờ cô gặp phải chuyện này, tất cả tại đều tại Hạ Tử Ca, nếu như không có cô ta, cô sẽ hạnh phúc.

Nhưng Hạ Minh Châu không biết, ly rượu cô uống hôm qua không đơn giản là ly rượu bị bỏ thuốc. Cuộc sống về sau, cô bị giày vò như mất hết lý trí, chỉ có thể rat ay trong tư thế bị động.

“Tiên sinh, chiều nay tôi muốn xin nghỉ.” Vương Linh thừa dịp Mộ Diễn trở lại vội vàng nói.

“Ừ.” Một từ đơn giản thay cho sự đồng ý của anh. Vương Linh vui mừng xoay người rời đi.

“Đứng lại.” Đôi mắt Mộ Diễn lạnh lẽo nhìn chằm chằm cổ Vương Linh, dây chuyền hồng ngọc sáng chói do chính anh đeo lên cổ Tử Ca, anh đã nói, không có sự cho phép của anh cô không được tháo ra.

“Sợi dây chuyền này cô lấy ở đâu?”

Vương Linh bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm thì trong lòng chột dạ, lúc trước Hạ tiểu thư đã nói cô không được đeo nó trước mặt Mộ Diễn, nhưng chiều nay cô đi họp mặt nên đã quên.

“Tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, sợi dây chuyền này Hạ tiểu thư tặng tôi, cô ấy nói nếu tôi không muốn có thể vứt đi, cô ấy không muốn cầm đi quá nhiều thứ.” Nói xong, Vương Linh tháo sợi dây chuyền ra.

“Nếu cô ấy cho cô thì nó là của cô.” Giọng nói Mộ Diễn u ám, đồ anh mua cho cô không nhiều lắm, cô để lại tất cả cho anh, cô chỉ mang theo thẻ tín dụng của anh.

Hạ Hạ, em làm tôi thật sự nghi ngờ, em bỏ đi là cố ý.

Bảo Vương Linh ra ngoài, Mộ Diễn đứng dậy đi tới phòng ngủ, lần này trở về cũng chỉ vì bản tài liệu đó nhưng lại có thu hoạch khác. Nhìn tủ treo quần áo trống không và hộp trang sức trong phòng ngủ, anh lại cảm thấy mình vừa có ý nghĩ hơi buồn cười.

Ám Ảnh báo cáo, không có chuyện gì đặc biệt. Tử Ca bỏ đi, bây giờ cô đang sống cùng mẹ trong nội thành, cuộc sống mỗi ngày như quy luật, thậm chí không có người đàn ông nào tới gần họ.

Mộ Diễn nghe Ám Ảnh báo cáo xong, khẽ nhăn mày, không có chuyện gì khác thường. Phất tay bảo lui ra, lại thấy anh ta vẫn đứng đó.

“Có chuyện gì?”

“Về tất cả thông tin của cô ấy, tôi nghĩ hình như đã có người điều tra trước hoặc đã bị sửa đổi.” Giọng nói ồm ồm của Ám Ảnh vang lên.

“Chứng cớ?”

“Trực giác.”

Tay khẽ động, Ám Ảnh biến mất không một tiếng động, bỗng chốc sắc mặt Mộ Diễm bí hiểm. Anh nhìn cảnh vật bên ngoài, không thể tưởng tượng được, cho dù là nguyên nhân gì, cho dù anh chán cô, chuyện cô bỏ đi đã được định trước.

Người đàn ông xoay xoay chiếc USB trong tay, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú hơi kỳ lạ, mặt anh tươi sáng, sắc môi khá đỏ, mặc dù là đàn ông nhưng lại mang vẻ đẹp của phụ nữ.

Trong phòng tổng thống của khách sạn, Mộ Tình ngồi trên ghế salon, cách hắn rất xa, cả người cô cứng đờ, đối mặt với hắn, cô vẫn căng thẳng như trước.

“Tình Nhi, cơ thể em làm tôi lưu luyến, để em đi đúng là chuyện đáng tiếc.” Bên miệng người đàn ông có ý cười, sự gian ác này làm người ta sởn tóc gáy, giọng hắn nhỏ nhẹ nhưng lại ngoan độc.

Mộ Tình nghiêng đầu, sắc mặt cô hơi khó coi, nếu không phải Mộ Diễn điều tra được chuyện Hạ Tử Ca mang thai, cô cũng không để Nhậm Khải ra tay, cô và anh đã đạt được thoả thuận, cô giúp anh gia nhập chợ đen Trung Quốc, điều kiện là bọn họ không còn quan hệ gì.

“Nhậm Khải, lúc đầu chúng ta đã nói rõ.” Cô không vui cắt lời anh.

Nhậm Khải đi tới cạnh cô, nhìn cơ thể cô cứng ngắc hơn, anh lại càng cười tươi, chính sự căng thẳng của cô luôn kích thích sự hưng phấn của anh, anh cúi người thả USB trước mặt cô. Mộ Tình hoảng sợ đứng dậy, hành động của cô khiến Nhậm Khải cười to.

Người đàn ông ép sát Mộ Tình, sắc mặt cô tái nhợt, cô bị anh bức tới góc ghế salon, cô càng căng thẳng anh càng muốn, Tình Nhi của hắn vẫn không học được cách nghe lời. Anh cúi người kề sát tai cô, “Thoả thuận lúc trước không có hiệu lực ở nơi này.”

Mộ Tình cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, cô biết cô càng căng thẳng và sợ hãi càng khơi lên ham muốn của hắn. Nhưng cô thật sự không thể kiềm chế cảm xúc của mình, “Nhậm Khải, anh muốn phụ nữ như nào, tôi có thể tìm cho anh.”

Người đàn ông cười nhẹ, đôi mắt xanh lá của anh sáng rõ, “Tình Nhi, Mộ Diễn có gì tốt? Cách tôi muốn em, người bình thường đều thích. Yêu còn có thể để em đạt đến cao trào. Không kém phải không?”

Mộ Tình đẩy Nhậm Khải ra, cô đứng lên muốn đi ra ngoài, lại bị Nhậm Khải giữ lại, anh nhét USB vào tay cô, “Cầm lấy, đây là thứ em muốn. Ai đắc tội với em mà em lại ra tay độc ác như vậy, ma tuý mới được sản xuất đã tìm người thử.”

Video ở bên trong đúng là video được quay ở phòng khách sạn Hạ Minh Châu ở , Mộ Tình nhận lấy, “Đúng lúc giúp anh thử nghiệm sản phẩm mới, anh nên cảm kích tôi mới đúng. Lúc nào chúng ta làm thủ tục ly hôn?”

“Gấp vậy sao?” Anh buông tay Mộ Tình ra, đứng trước mặt cô. Nếu người đó không biết rõ Nhậm Khải là ai nhất định sẽ bị hắn mê hoặc, năm đó Mộ Tình cũng bị như vậy.

“Sao vậy, nếm thử mùi vị anh ta có thể thoả mãn em sao?” Anh hỏi, lưỡi khẽ liếm môi, bộ dáng đó làm Mộ Tình khiếp sợ.

“Tôi hi vọng có thể nhanh chóng làm xong thủ tục.” Cô sẽ không chịu dừng lại, nói xong liền xoay người bỏ đi. Mộ Tình nghĩ, nếu năm đó cô không gặp Nhậm Khải đang buôn thuốc phiện, có lẽ cô sẽ không đạt được thoả thuận dễ dàng với anh như thế.

Mấy năm nay, cô giúp anh rất nhiều chuyện, anh chết cô cũng không trốn thoát. Hai người bị buộc chặt với nhau, nhưng cũng khiến cô coi đây là cơ hội bỏ đi.

Ra khỏi khách sạn, ánh mặt trời chói chang, Mộ Tình khẽ nheo mắt, ánh nắng mạnh như vậy làm cô không cảm thấy ấm áp, trái tim và thân thể cô đã bị Nhậm Khải huỷ hoại, nhưng cô muốn sống, khát vọng ấm áp.

Mộ Diễn chính là tia nắng ấm áp cuối cùng của cô, cô sẽ không để kẻ nào cướp mất. Cô biết thân phận thật của Mộ Diễn. Mấy năm nay gia nhập xã hội đen với Nhậm Khải, tất nhiên cô biết Mộ Diễn chính là thủ lĩnh Long đàn, trùm xã hội đen bậc nhất của châu Á.

Nhậm Khải vẫn không gia nhập được vào châu Á, lần này do thân phận đặc biệt của cô nên mới được vào, chỉ cần có một sơ hở, Nhậm Khải có thể bị Châu Á xơi tái như miếng thịt béo.

Hạ Tử Ca, tôi muốn chơi đùa cô cho đến chết, đừng hy vọng tôi buông tha. Mộ Tình ngẩng mặt lên, biểu cảm trên mặt cô giống hệt Nhậm Khải.

Nếu cô muốn giành lại anh trai, như vậy cô nhất định phải lấy bộ dáng đợt trước của Mộ Tình xuất hiện trước mặt Mộ Diễn.

Cho dù thời gian trôi qua, cô cũng sẽ không để Mộ Tình trong lòng anh trai biến mất.

“A………..”

“Sao thế?”

Trong phòng bếp đột nhiên có tiếng Tử Ca kêu nhẹ, Tạ Phương cuống quít chống gậy đi vào.

“Không sao ạ, con cắt vào tay thôi.” Tử Ca giữ khẽ ngón tay, bỏ dao xuống đi ra khỏi phòng bếp, lấy băng cá nhân băng lại. Hình như đứa bé trong bụng cũng cảm thấy tâm trạng cô không ổn, thường xuyên đạp bụng cô.

Cô ngồi xuống sofa, Tạ Phương rất lo lắng, “Con sao vậy? Không khoẻ thì đến bệnh viện mau. Bây giờ con là hai người chứ không phải một.”

“Vâng, không sao đâu ạ, mí mắt con giật không ngừng.”

Tạ Phương ngồi xuống cạnh Tử Ca, mấy ngày nay bà tập luyện kiên trì, bây giờ tự mình có thể chống gậy đi lại. Bà biết Tử Ca chọn chỗ ở này để bà dễ dàng đến bệnh viện gần đây khám bệnh.

“Tử Ca, mẹ hỏi con….. chuyện con mang thai, cậu ta có biết không?”

Tử Ca ngẩng đầu, cô nhìn Tạ Phương, “Mẹ, chúng con không có quan hệ gì hết.” Tay cô hạ xuống vuốt vạt áo, hơi khó nói, “Con chỉ một người phụ nữ trong rất nhiều phụ nữ của anh ta mà thôi, cũng chỉ vui đùa một chút. Nhưng con muốn giữ lại đứa bé. Mẹ, một mình con cũng có thể nuôi nó, con sẽ yễu thương nó.”

Nói như vậy với mẹ mình, Tử Ca cảm thấy rất lúng túng, trong mắt cô đầy sự chua xót, tay cô đặt lên bụng mình, “Mẹ, con xin lỗi.”

Cô biết, người mẹ nào cũng không hi vọng con gái mình có kết quả như vậy.

Tạ Phương thở dài, tay bà đặt lên lưng Tử Ca, “Mẹ không có ý trách con, bây giờ bụng con đã lộ rõ, chúng ta nên rơi khỏi đây thôi.”

“Nhưng sức khoẻ của mẹ….”

“Mẹ biết con chọn ở đây để mẹ có thể luyện tập tốt hơn, mẹ muốn về huyện Thanh Bình, nơi đó là quê mẹ, tuy không phồn hoa như nơi này, nhưng cuộc sống không có vấn đề. Hơn nữa, mẹ ở quê cũng có thể luyện tập, không nhất thiết phải đến bệnh viện làm vật lý trị liệu.”

Tử Ca mở to mắt, cô cũng muốn đi khỏi đây từ lâu rồi, nơi này quá gần Mộ Diễn, cô sợ một ngày nào đó sẽ bị anh phát hiện, mà cô cũng không hy vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô cân nhắc rất lâu mới quyết định ở đây, lý do duy nhất là để mẹ có thể điều trị tốt nhất.

“Đứa bé ngốc.” Tạ Phương cười, bà khẽ lau nước mắt.

Họ muốn đi, đồ cần chuẩn bị cũng rất ít, buổi chiều, Tử Ca ra ngoài tìm chủ nhà để thương lượng chuyện nhà cửa. Sau khi bàn xong, cô đến siêu thị để mua ít rau dưa.

Nhưng cô vừa mới đi đến đường cái thì có hạt mưa. Cùng lúc đó, điện thoại cô cũng vang lên.

“Tử Ca, trời mưa rồi, con không mang áo mưa, để mẹ đi đón con.” Là Tạ Phương.

Tử Ca cười khẽ, “Mẹ, mẹ đừng lo, con sắp đến siêu thị rồi, mua cái ô là được, lát nữa con sẽ kêu taxi.”

Một chiếc xe ô tô phóng nhanh về phía cô, két một tiếng xe dừng lại, có hai ba người đàn ông cao to bước xuống, bọn họ nhanh chóng bịt miệng Tử Ca rồi đưa cô lên xe, eo cô hơi đau như bị kim châm, lưỡi dao sắc bén suýt chút nữa đâm vào thịt cô. Nếu như cô không thét chói tai, lưỡi dao sắc bén này đã vô tình đâm vào cô.

“Bây giờ con không giống trước kia, nên chú ý……..” Giọng nói quan tâm Tạ Phương vẫn chưa dứt.

Điện thoại cô bị cướp mất, pin bị tháo ra rồi vứt qua một bên.

Cửa xe đóng lại, sau đó ngồi xuống, tất cả hành động chưa đến hai phút, chiếc xe chạy như bay.

Tử Ca cứng đờ, một lúc sau mới có phản ứng.

“Ưmh…….. Ưmh……..”

Miệng cô bị bịt kín, cả người ngã ở phía sau xe, Tử Ca chỉ thấy trong xe có một lái xe với bốn người đàn ông to lớn, mà ngồi ở ghế lại phụ là một phụ nữ. Cô ta vẫn nhìn phía trước, không hề quay lại, cô ta mặc áo thể thao có mũ, mũ đang được đội trên đầu. Tử Ca cố nhìn kĩ những vẫn không nhìn được mặt cô ta, chỉ cảm thấy bóng lưng kia rất quen thuộc.

“Mẹ nó, ngồi im đi!” Người đàn ông đánh vào Tử Ca, cô kêu đau rồi co người lại.

………

Mưa ngày càng to, hạt mưa đập vào xe, nhịp điệu không quy luật nhảy cùng tiếng tim đập thình thịch của cô khiến Tử Ca càng căng thẳng.

“Này, người phụ nữ này thật sự có tiền.” Nhóm cướp ngồi trong xe được cô đưa cho tờ chi phiếu thứ tư rất vui mừng. Một người trong nhóm bám vai người phụ nữ ngồi đằng trước.

“Tiền đã đưa cho các người, bây giờ có thể xuống xe, thả tôi đi được chưa?” Cô ngồi ở hàng sau bị hai người đàn ông kẹp, cố gắng bình tĩnh như thường.

Nhưng lưng cô đã đổ mồ hôi lạnh rồi, tay cô che bụng, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cô là người bình thường nên cô sợ.

“Thả cô đi? Bây giờ thả cô đi để cô báo cảnh sát à?” Nhóm cướp khinh bỉ.

“Đi lên núi.” Người đàn ông ngồi im từ nãy đến giờ bỗng nhiên ra lệnh.

Đột nhiên tên bắt cóc ngồi bên phải cô cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu nói, “Đại ca, cô gái này nhìn khá đẹp ——” thả đi như vậy…….

“Bao nhiêu?” Người phụ nữ ngồi bên cạnh lái xe lên tiếng hỏi, Tử Ca ngẩng đầu, giọng nói này……..

Một tên bắt cóc nhìn đại ca một chút, sau khi xác nhận xong mới nói, “1,5 triệu.”

“Chúng ta cần tiền thôi, thả cô ta đi.” Nghe giọng người phụ nữ này càng ngày càng quen, Tử Cả nhìn chằm chằm lưng cô ta, trong lòng mơ hồ xác nhận.

Ai ngờ, người đàn ông được gọi là đại ca bật cười, anh ta giơ tay, ý bảo thuộc hạ chia tiền làm hai phần, một phần đưa đến trước mặt người phụ nữ, “Cô cầm đi, số còn lại cô tự giữ.”

Lời anh ta nói làm Tử Ca hiểu rõ, cô sốt ruột kêu, “Minh Chậu, là cô sao?”

Nghe cô nói như vậy, người phụ nữ trước mặt đột nhiên kích động, cô ta quay đầu lại, đôi mắt hõm sâu, ngay cả gương mặt cũng tái nhợt không mượt mà. Trong lễ tang nửa tháng trước của cha, cô ta không có bộ dàng như này.

“Tôi không phải Hạ Minh Châu.” Minh Châu lườm cô làm trong lòng Tử Ca sợ hãi. Nhưng cô không biết những người này, cũng không hiểu vì sao tay cô nhanh chóng che bụng lại, đôi mắt đây sự van xin.

Xe dừng lại, Minh Châu quay đầu đi chỗ khác, cô ta xuống xe, người đàn ông phía sau tốt bụng nói, “Anh Tiền nói nếu cô khó chịu, cô có thể tìm anh ấy, chỉ cần cô chịu ở cùng anh ấy, muốn bao nhiêu cũng được.”

Cửa xe được đóng lại.

“Minh Châu ——”

Cô gọi nhưng Minh Châu không nghe, Tử Ca chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta ngồi lên một chiếc taxi rồi bỏ đi. Trong lòng cô càng hoang mang, cô có thể nhận ra những người này muốn không chỉ có tiền.

……….

Đường núi, càng ngày càng ít người.

Đến nơi, chỉ có hai bóng đen doạ người đứng dưới cây.

“Đẩy cô ta xuống xe để ở đây đi.” Người đàn ông đứng đầu ra lệnh.

Toàn bộ quá trình, coi như cô phối hợp, không cố gắng thét lớn, cũng không cố gắng giãy giụa. Tử Ca đi theo họ nói điều kiện, lại không thể thuyết phục được. Lo lắng trong lòng ăn mòn cả người cô, cô cắn răng bắt mình tỉnh táo, không thể khóc, nhưng không hiệu quả chút nào.

Xe dừng lại, hai người đàn ông kéo mạnh cô xuống xe, đẩy cô đến bên cạnh mép núi. Tử Ca ngã trên đất. Bụng chợt đau dữ dội.

“Đại ca, cô gái này để em vui đùa một chút rồi chúng ta mới ra tay.” Một tên trong nhóm cướp vẫn chưa từ bỏ ý định, vươn cái tay xấu xa của mình ra.

Tử Ca xê dịch về phía sau, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng không có ai phát hiện, hai tay cô cố gắng kiềm chế không được run rẩy.

Người đàn ông đứng đầu không từ chối, anh ta ngồi trên xe hút thuốc, không nhịn được nói, “Nhanh lên một chút.” Chuyện này đối với họ mà nói, quá bình thường nhưng mà………

Mưa phùn lâm râm vẫn chưa tạnh. Tên cướp kia bước gần tới co, cười khẽ nói, “Đừng phản kháng, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng, cô bé, nếm thử thứ này của tôi đi.”

Nói xong, anh ta bắt đầu cởi quần. Những người đàn ông còn lại cũng cười to, cùng bước đến gần Tử Ca.

Từng khuôn mặt được xăm nhiều màu, gương mặt xấu xí. Tử Ca mở to mắt nhìn chằm chằm họ. Cô muốn nhớ rõ từng khuôn mặt này.

Cô ngã trên đất không ngừng lui về phía sau. Nơi này là núi hoang, cho dù cô có kêu khản giọng cũng không ai nghe thấy. Cho nên cô không thể lãng phí sức lực, cô phải nghĩ cách tự cứu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.