Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 39: Chương 39: Nụ hôn ở thư viện






13/06/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Tối hôm đó, Nhiếp Xuyên mơ thấy một giấc mơ.

Mở đầu thực sự rất tốt đẹp, cậu và Celine ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng ấm áp rơi trên gò má Celine, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có một chú chim nhỏ bay vút qua.

Giống như một thước phim điện ảnh duy mỹ vậy.

Nhiếp Xuyên chống tay lên bệ cửa sổ, cúi thấp người, trong nháy mắt cậu chuẩn bị hôn lên môi Celine, toàn bộ thế giới đột nhiên vỡ vụn.

Nhiếp Xuyên muốn vươn tay bắt lấy Celine đã hóa thành ảo ảnh, nhưng ngón tay lại xuyên qua người cô, bị một bàn tay khác dùng sức nắm chặt.

Khi thân ảnh của Celine hoàn toàn biến mất, Nhiếp Xuyên nhìn thấy người đứng trước mặt mình, là Reese.

"Ồ... Không phải chứ..."

Ánh mắt lạnh lùng của Reese nhìn thẳng vào cậu, vành môi khẽ cong lên, chậm rãi tới gần Nhiếp Xuyên, âm thanh không mang theo chút nhiệt độ nào vang lên bên tai cậu: "Có muốn tôi dạy cho cậu cách dùng không?"

Nụ cười mờ ám như vậy, hơi thở lại chứa đầy hormone nam tính, làm trái tim tựa như cũng bị bóp chặt, huyết dịch toàn thân muốn nổ tung.

"Không cần! Không cần! Không cần!"

Nhiếp Xuyên dùng sức giãy giụa muốn tránh thoát khỏi đối phương, cậu đột ngột mở mắt, nhìn trần nhà ký túc xá thở hổn hển.

"A Xuyên? Ông làm sao đấy?" Chu Bân vừa đánh răng, vừa thò đầu từ trong nhà tắm ra hỏi.

"Tôi không sao... Không có chuyện gì..." Nhiếp Xuyên ngồi dậy, day day trán.

May mà đấy chỉ là một giấc mơ...

"Thật sự không có chuyện gì à? Ông mơ thấy ác mộng hả?"

"Ừ... Một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp..."

"Thật hiếm thấy, ông từ trước đến giờ đều là mơ thấy mấy giấc mơ đẹp, viễn vông các kiểu, chắc đây là lần đầu tiên mơ thấy ác mộng đấy nhỉ?"

"... Ha ha, đúng vậy... Chắc tại dạo này số tôi thực sự xui xẻo."

Nhiếp Xuyên đứng dậy, lúc vén chăn lên thì lập tức ngẩn ra, sau đó điên cuồng vò đầu bứt tai như muốn chết đến nơi.

Không phải chứ! Không phải chứ! Không phải chứ!

Đây rốt cuộc là bởi vì cậu sắp được hôn Celine mà bị ướt? Hay là bởi vì cái câu "Có muốn tôi dạy cho cậu cách dùng không?" của Reese vậy trời?

Nhiếp Xuyên ngơ ngác ngồi trên bồn cầu ngẩn người, bên ngoài nhà tắm truyền đến tiếng của Chu Bân.

"A Xuyên, ông nhanh tay nhanh chân lên tí đi! Tôi thấy Reese đang chờ dưới lầu rồi kia kìa!"

Nhiếp Xuyên rùng mình một cái, hôm nay cậu thực sự không muốn nhìn thấy Reese một chút nào hết!

Không đúng, ngày hôm nay, ngày mai, ngày kia ngày kìa nữa, ngày nào cậu cũng muốn gặp anh ta!

Nhiếp Xuyên ở trong nhà vệ sinh lề mề hơn hai mươi phút, tiếng gõ cửa vang lên.

"Tôi biết rồi! Ông để cho tôi ngồi thêm mấy phút nữa đi!"

Nhiếp Xuyên nghĩ một chút, không thì hôm nay để Chu Bân nói dối cho cậu, nói là cậu đang bị đau bụng?

"Cậu rớt xuống bồn cầu rồi à?"

Thanh âm lạnh lùng vang lên, cứ như không hề bị cánh cửa ngăn cản vậy.

Vai Nhiếp Xuyên cứng đờ, thiếu chút nữa là thực sự rớt xuống bồn cầu.

"Reese?"

"Đi ra."

Nhiếp Xuyên nuốt nước miệng, mở cửa nhà vệ sinh ra.

"Đi thôi, cậu đã làm trễ mười phút rồi." Reese nâng cổ tay lên, để Nhiếp Xuyên nhìn rõ con số trên đồng hồ thể thao anh ta đang đeo.

Chu Bân không biết giữa hai người họ xảy ra chuyện gì, chỉ nhịn cười nhìn Nhiếp Xuyên.

Buổi chạy bộ sáng nay, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không thể tập trung nổi, trong đầu vẫn không ngừng phát đi phát lại hình ảnh Celine hôn Reese, thành ra cậu lại ngoài ý muốn hoàn thành được cả quãng chạy mà không phải dừng lại nghỉ tí nào.

Lúc cậu gằm mặt, cắm đầu cắm cổ muốn chạy tiếp, thì cổ áo phía sau bị túm lại.

"Trở về tắm rửa, rồi đi ăn sáng."

Nhiếp Xuyên lúc này mới hồi thần.

"Cậu có chuyện gì vậy?"

"Không có gì. Về ký túc xá thôi."

Hôm nay Nhiếp Xuyên hoàn toàn không muốn nói chuyện với Reese.

Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, đáng lý Nhiếp Xuyên phải tiếp tục cùng Reese huấn luyện, thế nhưng cậu thực sự không muốn nhìn thấy đối phương.

Tuy là Nhiếp Xuyên cảm thấy mình như thế có hơi ngây thơ, hơi ấu trĩ, nhưng cậu vẫn nhắn một tin cho Reese: Xế chiều nay tôi không đi tập được. Sắp thi giữa học kỳ rồi, tôi phải ôn tập lại bài học."

Sau đó cậu ném điện thoại lại vào trong ba lô, mặc kệ không thèm quan tâm là Reese nhắn lại thế nào.

Cậu đi đến thư viện, mở sách đặt trước mặt nhưng một chữ cũng không vào đầu, tay cầm bút vẽ vòng vòng trên giấy, tâm trí thì không biết đã bay đi chỗ nào.

"Cậu rốt cuộc là không biết làm đề này, hay là không muốn làm?"

Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, Nhiếp Xuyên giật bắn mình, vội quay đầu lại nhìn, đã thấy Reese ngồi xuống cạnh mình từ bao giờ.

"Anh... Tại sao anh lại ở đây?"

Reese vươn tay ra, giựt lấy tờ đề trước mặt Nhiếp Xuyên, rồi dịch nó tới trước mặt mình, phát hiện bên trên chỉ toàn mấy đường vẽ vòng vòng linh tinh.

"Này, trả lại cho tôi!"

Nhiếp Xuyên đang muốn lấy tờ giấy của mình về, thì lại bị Reese ấn xuống.

Mấy sinh viên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về không khỏi nhìn sang, lúc bọn họ phát hiện ra đó là Reese Reddington thì trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên mấy người bọn họ nhìn thấy Reese trong thư viện.

"Rốt cuộc là cậu có chuyện gì?"

"Chuyện gì là chuyện gì?" Nhiếp Xuyên hỏi ngược lại.

Anh không thể để vết thương của tôi lành lặn lại, rồi mới đối mặt với anh sao?

"Có phải vì Celine không?" Biểu tình trên mặt Reese vẫn y như cũ, thế nhưng cảm giác áp bách trong mắt anh ta là không thể chối cãi.

Anh dường như muốn đem hết tất cả mớ hỗ tạp trong não Nhiếp Xuyên lúc này đào ra, sắp xếp lại một lượt, chỉ để lại ý nghĩ chân thật nhất.

Nhiếp Xuyên trừng đối phương, chuyện dũng cảm nhất mà cậu từng làm, có lẽ chính là trừng mắt nhìn Reese đi.

Không nhận được câu trả lời của Nhiếp Xuyên, Reese lại hỏi: "Vậy quà an ủi của tôi gửi, cậu đã nhận được chưa?"

"Hả? Cái gì?" Nhiếp Xuyên hơi nghiêng đầu.

Reese nhích lại gần, Nhiếp Xuyên ý thức được nguy cơ khi cảm nhận được sự áp bách từ người đối diện, cậu dịch về phía sau, mãi đến khi vai mình chạm lên bệ cửa sổ.

Cậu liếc mắt nhìn quanh, cả thư viện chỉ còn mỗi một cậu sinh viên đeo kính gọng đen đang ngồi vừa học vừa ăn sandwich.

Đối phương ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

"Mùi sô cô la."

Nhiếp Xuyên chợt nhớ đến hình ảnh mớ 'áo mưa' rơi ra khỏi hộp chuyển phát tối qua.

Thứ đó hoàn toàn không có hiệu quả an ủi gì hết!

"Cậu đã mở ra dùng thử chưa?"

Giọng của Reese đè xuống rất thấp, âm sắc mát lạnh giống như một dải lụa satin lướt qua trong đầu Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên muốn khóc đến nơi rồi.

Anh có thể đừng có dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói mấy lời này không?

"Không có." Nhiếp Xuyên dùng sức đẩy Reese ra, nhưng đối phương không hề nhúc nhích.

Nhiếp Xuyên nhìn về phía cậu sinh viên đeo kính, phát hiện đối phương vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Reese cuối cùng cũng chịu buông Nhiếp Xuyên ra, quay đầu nhìn về phía người kia, đối phương lập tức choáng váng tại chỗ.

Reese chỉ nói với cậu chàng đeo kính đúng một từ: "Go."

Tuy là Nhiếp Xuyên không nhìn thấy biểu tình trên mặt Reese, nhưng chắc chắn là trông sẽ rất khí thế. Bởi vì cậu chàng đeo kính kia đã sợ vãi tè, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy té khói ra khỏi thư viện.

Toàn bộ thư viện yên tĩnh chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

Nhưng Reese hình như không có ý định trêu chọc Nhiếp Xuyên thêm nữa, chỉ khoanh tay nói: "Tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện tử tế với nhau một chút. Tôi không hi vọng đến trận đấu tập tuần sau, bộ dạng của cậu vẫn ngớ ngẩn y như bây giờ."

Nhiếp Xuyên day day trán của mình, thở dài nói: "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi biết tâm trạng của mình bây giờ không được tốt. Anh có thể để tôi một mình không, tôi đảm bảo năng lực tự lành của mình rất tốt, rất nhanh là không sao nữa rồi."

"Đã một đêm, thêm một ngày nữa trôi qua rồi, năng lực tự lành của cậu vẫn không tốt."

"... Vậy chứ anh muốn thế nào? Tôi thích Celine rất lâu rồi, cô ấy lại một lòng một dạ chỉ thích có mình anh, mà anh... Lại là đồng đội của tôi."

"Cái định nghĩa 'Rất lâu' của cậu là bao lâu?"

"Nửa năm."

"Vậy căn bản là không lâu lắm."

"..."

"Celine chỉ đụng trúng cằm của tôi, như vậy hoàn toàn không tính là hôn." Reese lạnh nhạt nói

Nhiếp Xuyên cười khổ một cái: "Cô ấy ngay cả cằm của tôi cũng không muốn hôn."

"Cậu rất để ý à?"

"Tôi cũng không biết rốt cuộc tại sao lại như vậy nữa. Anh để tôi ở một mình đi, tôi cam đoan ngày mai sẽ tiếp tục làm huấn luyện, được không?" Nhiếp Xuyên cực chẳng đã nói.

"Nếu tôi đem cái hôn của Celine trả lại cho cậu, cậu sẽ không như vậy nữa chứ?"

Nhiếp Xuyên khựng lại.

"Cái... Cái gì? Trả lại cho tôi? Làm sao mà trả? Chả lẽ anh muốn kéo Celine đến trước mặt tôi, bắt cô ấy hôn tôi à?"

"Nếu tôi trả lại cho cậu, cậu có đảm bảo mình sẽ bình thường lại không?"

Đuôi lông mày của Reese hơi nhướng lên, Nhiếp Xuyên nhận ra tên này đang nói nghiêm túc.

"À... Nếu anh có thể trả lại cho tôi thật, tôi đảm bảo tôi sẽ rất bình thường."

Một giây sau, Reese đè vai Nhiếp Xuyên xuống, anh nghiêng mặt sang, ánh sáng và bóng tối đồng thời lưu chuyển trên khuôn mặt anh, vẻ đẹp trong nháy mắt đó, Nhiếp Xuyên còn chưa kịp thưởng thức, môi của đối phương đã chạm vào cậu.

Đụng chạm ấp áp, mềm mại, lại mang theo sức mạnh không thể kháng cự.

Trong đầu Nhiếp Xuyên trống rỗng, đồng tử của cậu nháy mắt giãn ra, bên trong là hình ảnh đôi lông mi duyên dáng, hơi cong cong của Reese.

Đầu lưỡi của Reese khẽ lướt qua kẽ môi của Nhiếp Xuyên, tách môi trên của cậu ra chen vào, trong nháy mắt lập tức quét sạch không gian của cậu.

Vai Nhiếp Xuyên cứng đờ ra, cậu hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào nữa, máu trong người dường như đề dồn hết về nơi đầu lưỡi Reese vừa liếm qua.

Cậu cảm giác như có một luồng sức mạnh muốn hút tất cả mọi thứ trong người cậu ra, sau đó cậu mới đột nhiên nhận ra, đó là vì Reese đang mút vào.

Làm cái gì vậy trời!

Tại sao đầu lưỡi cũng duỗi vào nữa!

Nhiếp Xuyên dùng sức đẩy vai Reese ra, ngửa người tránh về phía sau.

Reese dùng một tay túm cổ tay cậu lại, dễ dàng bẻ quặt nó về phía sau lưng Nhiếp Xuyên, thân thể của anh càng thêm dùng sức đè xuống. Nhiếp Xuyên bị anh đẩy dựa lên tường, gáy tì lên bệ cửa sổ. Lưỡi của Reese ở trong họng cậu dùng sức quấy đảo, từ cạnh lưỡi của Nhiếp Xuyên cho đến hàm trên và dưới lưỡi của cậu, ngay sau đó là một trận hôn mút đến không biết trời đâu đất đâu nữa, Nhiếp Xuyên thậm chí còn không thể hô hấp bình thường.

Cậu chỉ biết Reese càng lúc càng điều chỉnh nhiều góc độ hơn, càng làm càn, tán sát bừa bãi giữa răng môi cậu hơn.

Nhiếp Xuyên từng tưởng tượng ra vô số tình cảnh lúc cậu hôn môi, chỉ tiếc lần này không thề có bất cứ sự dịu dàng nào của con gái, mà thuần túy là cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ như muốn nhào nặn cậu, nuốt cậu vào trong bụng.

Nhiếp Xuyên cảm thấy khủng hoảng bao trùm, cậu cố gắng nghiêng đầu tránh né, thế nhưng Reese vẫn dính lấy như hình với bóng, không ngừng liếm mút, mãi cho đến khi dưới đáy lòng Nhiếp Xuyên dường như có một loại cảm giác nào đó bị đối phương kéo ra, nụ hôn của Reese mới dần chậm lại. Nhưng càng chậm, cái cảm giác tim đập gia tốc trong ngực Nhiếp Xuyên lại càng rõ ràng.

Mãi cho đến khi đầu lưỡi của Reese chịu lui ra.

Tựa như vẫn còn lưu luyến, đầu lưỡi của anh liếm nhẹ lên khóe môi của Nhiếp Xuyên thêm một chút, làm tế bào toàn thân cậu cũng rung động theo.

Chóp mũi của anh đụng lên chóp mũi của Nhiếp Xuyên một cái, dùng ngữ điệu lạnh lùng nhất quán nói: "Tôi trả lại cho cậu."

Nhiếp Xuyên đột nhiên hoàn hồn, trợn to hai mắt, lớn tiếng chất vấn đối phương: "Trả lại cho tôi? Này tính là trả lại cái gì! Tôi còn tưởng anh..."

May mắn là bây giờ trong thư viện không còn ai, nếu không Nhiếp Xuyên nghĩ cậu cũng không cần sống mà làm gì nữa.

"Cậu tưởng là cái gì?" Reese dùng ánh mắt hờ hững nhìn Nhiếp Xuyên, giống như xối một chậu nước lạnh lên đỉnh đầu cậu.

Nhiếp Xuyên giật mình cứng đơ ở đó, không có lời nào để nói.

"Cậu cho là tôi sẽ để Celine đến hôn cậu à?" Reese nở nụ cười.

Trong nụ cười của đối phương là sự giễu cợt trắng trợn mà rất lâu rồi Nhiếp Xuyên không thấy.

"Nếu cậu chỉ đang nghĩ về nụ hôn kia, vậy điều duy nhất tôi có thể nói cho cậu biết là, cứ coi như Celine sẽ hôn cậu, cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không hôn cô ta như vậy, câu trả lời này, đối với cậu đã đủ chưa?"

Nụ hôn với Celine trong tưởng của cậu là nụ hôn nhẹ nhàng, tươi trẻ giống như trong phim nghệ thuật, nào có như thế này...

"Anh nói anh vĩnh viễn sẽ không hôn Celine như thế này... Nghĩa là anh sẽ không tiếp nhận lời tỏ tình của cô ấy sao?"

"Làm khó cậu có thể hiểu được."

"Nhưng mà... Nhưng mà tại sao anh lại muốn... Muốn... Hôn tôi?" Nhiếp Xuyên dùng mu bàn tay xoa mạnh lên môi mình.

"Cậu vừa nãy nhìn y như một tên ngốc chưa từng được hôn môi, cho nên mới đối với chuyện hôn hít này trong lòng mới ôm mong đợi lớn như vậy, không phải à?" Reese khoanh tay, trong mắt mang theo vẻ trêu chọc, "Tôi chỉ đánh vỡ ảo tưởng của cậu, để cậu không suy nghĩ xoắn xuýt về mấy chuyện vô nghĩa mà thôi."

Hiện giờ thực sự không thể ảo tưởng nữa rồi!

Nhiếp Xuyên khóc ròng ròng trong lòng.

"Vậy anh cũng đâu cần để... Để cái kia cũng luồn vào chứ!"

"Cái gì?" Reese rõ ràng biết cái Nhiếp Xuyên muốn nói là cái gì, nhưng vẫn cố ý hỏi ngược lại.

Dù Nhiếp Xuyên nghĩ mình đã biết bụng dạ tên Reese này xấu xa đến mức nào, nhưng giờ cậu mới phát hiện ra, không có xấu tính nhất, chỉ có xấu tính hơn.

"Lưỡi của anh chứ cái gì! Khốn kiếp!" Nhiếp Xuyên nhỏ giọng xỉ vả.

Tam quan của cậu vỡ tan tành rồi có biết không!

"Không đưa lưỡi vào thì sao có thể gọi là hôn môi được?" Reese chống tay lên mặt bàn, lần thứ hai áp sát Nhiếp Xuyên. Lấy độ cong trên khóe môi anh ta ra đảm bảo, tuyệt đối chưa từng có người nào thấy nụ cười như này của Reese!

Nhiếp Xuyên tựa như chim sợ cành cong, suýt chút nữa đã xúc động giơ tay lên che kín miệng mình, chỉ sợ Reese lại tới thêm lần nữa.

"Ồ, hóa ra bạn Tiểu Xuyên ngây thơ như vậy." Reese hơi nghiêng đầu sang, nụ cười trên mặt như có thâm ý, khiến Nhiếp Xuyên không dám nhìn thẳng.

Đừng có gọi tôi là "Tiểu Xuyên" vào cái lúc như thế này được không!

Anh là tên khốn kiếp! Tôi phải về đánh răng! Phải dùng loại nước khoáng tinh khiết nhất cùng với kem đánh răng bạc hà đánh một lượt từ trong ra ngoài!

Hiện giờ nhớ lại, mỗi lần Reese gọi cậu là "Tiểu Xuyên", đều khiến Nhiếp Xuyên có cảm giác người này thỉnh thoảng cũng khá là thân thiện, nhưng tiếng "Tiểu Xuyên" vừa rồi cộng thêm với đề tài trước đó của hai người, thực sự là quá ám muội, ám muội không để đâu cho hết!

"Anh mà còn như vậy... Tôi sẽ nghỉ chơi với anh. Tôi nói nghiêm túc đấy."

Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu cần phải nói rõ ràng suy nghĩa của mình cho Reese biết.

"Cậu cũng nghe cho kỹ, nếu cậu còn vì những lý do vớ vẩn không đâu vào đâu kia mà bỏ huấn luyện, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là hối hận. Tôi nói nghiêm túc."

Cảm giác áp bách ùn ùn kéo đến, Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, hoàn toàn không có cách nào nói ra câu gì.

Reese đứng dậy, cúi đầu, liếc mắt nhìn Nhiếp Xuyên vẫn đang ngồi ngốc ở chỗ cũ một cái: "Nếu cậu thực sự để ý đến Celine như vậy, thế thì vượt qua tôi đi, cướp lại sự chú ý của cô ta."

Nói xong, Reese lập tức rời đi, để mình Nhiếp Xuyên ở lại.

Đúng vậy, nếu cậu trở nên xuất sắc, Celine làm sao có thể không nhìn thấy cậu chứ.

Chỉ là Reese Reddington, anh đường hoàng nói ra những lời như vậy, không khỏi quá ngông cuồng rồi đó!

Anh chờ đấy, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ bắt anh phải rửa mắt mà nhìn!

Tối hôm đó, Nhiếp Xuyên trở về phòng, nhét hết mớ 'Áo mưa' sô cô la vào hộp giày, rồi đẩy thật sâu vào gầm giường.

Chu Bân bên cạnh tò mò hỏi: "A Xuyên, ông đang làm cái gì đó!"

Nhiếp Xuyên không thèm giải thích với cậu ta, dù sao Chu Bân cũng không tin cái mớ này là do Reese gửi tới.

"Ồ..." Chu Bân cười cười, "Cho dù ông có giấu hết chúng nó đi thì cũng không có nghĩa là chúng nó không tồn tại."

Nhiếp Xuyên không không thèm để ý đến cậu ta.

Chu Bân nằm sấp trên giường, lại nói tiếp: "Này, A Xuyên, ông không bóc một cái ra, thử một lần cho biết à?"

"Thử một lần? Tôi tìm ai để thử? Tìm ông à?" Nhiếp Xuyen tức giận nói.

"Ơ hơ, thế thôi đi. Không thì ông tìm A Mao xem."

"Đi chết đi!" Nhiếp Xuyên ném gối đầu lên mặt Chu Bân.

Mặc dù nói là Nhiếp Xuyên đã buông chuyện Celine hôn Reese xuông, nhưng mà bài thi giữa kỳ thì vẫn là thật, không thể trốn tránh, nó chiếm một phần ba điểm học phần, nhất định phải ôn tập cho tử tế.

Ngay cả bọn Carlo cũng dừng tất cả các bài huấn luyện thường lệ lại, một lòng một dạ đâm đầu vào ôn tập.

Nhiếp Xuyên thì cùng mấy du học sinh khác ngâm mình trong thư viện cả ngày, không chỉ có mỗi môn nguyên lý thông tin khiến Nhiếp Xuyên phải đau đầu, ngay cả môn toán cao cấp mà Nhiếp Xuyên thấy tự tin nhất cũng đang gây sự với cậu. Cậu có hơi hối hận vì bản thân đã tự phụ, lên lớp toán cao cấp toàn ngồi chơi điện thoại, quả này gặp phải báo ứng thật rồi.

Mấy du học sinh khác cũng là bộ dạng hận đến chết đi sống lại.

Lúc này có người đi tới kệ sách ở trước bàn bọn họ ngồi, lần lượt trả lại sách lên giá.

Thân hình của đối phương rất cao, lúc cánh tay duỗi ra, đường nét trôi chảy quả thực là vui tai vui mắt, trong nháy mắt đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

Có người dùng cùi chỏ huých Nhiếp Xuyên đang cắm đầu cắm cổ giải bài bên cạnh: "Này, Nhiếp Xuyên! Là Reese Reddington kìa!"

Vừa nghe đến cái tên đó, lòng Nhiếp Xuyên đã run rẩy.

Mấy hôm nay, bởi vì bận ôn tập, cho nên ngoài bài tập thể dục buổi sáng, Nhiếp Xuyên hầu như không đụng mặt Reese.

Chỉ cần vừa nhìn thấy đối phương, Nhiếp Xuyên lại nhịn không được nhớ đến cái hôn kia... Trải nghiệm chưa từng có trong cuộc đời cậu...

"Ồ, là anh ta thì sao?" Nhiếp Xuyên giả bộ không nhìn thấy Reese, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Nhưng mà thực tế là, một chữ cậu cũng không xem vào đầu.

"Cậu không phải thân với anh ta lắm à?"

"Tôi làm sao mà có thể thân với anh ta..."

Đang nói, Reese lại đút tay túi quần đi đến cạnh bàn của Nhiếp Xuyên, rũ mắt nhìn giấy nháp trước mặt của cậu."

"Từ bước ba là sai rồi. Công thức dùng sai, hướng suy nghĩ cũng không đúng."

"Hả?" Nhiếp Xuyên cúi đầu xuống xem lại, hình như đã hiểu ra, chả trách sao cậu tính mãi mà vẫn không ra đáp án chính xác.

"Biết làm không?" Reese lạnh nhạt hỏi.

Nhiếp Xuyên rất muốn nói điêu là mình "Biết làm", nhưng mà cậu không nói ra được.

"Không biết."

Xấu hổ quá đi!

"Lúc trước không phải tôi đã giúp cậu giải một bài tương tự rồi à, còn nói đó là mẫu đề nhất định giáo viên sẽ ra trong bài thi."

"Tôi đưa tờ giấy đó cho bạn học khác..." Đầu Nhiếp Xuyên cũng sắp cắm luôn xuống mặt bàn rồi.

Những bạn học khác nghe hai người bọn họ nói chuyện, không ai dám thở mạnh lấy một cái.

"Không phải đã bảo cậu phải xem thật cẩn thận à?" Ngữ điệu của Reese vẫn không có dao động gì, nghe không ra rốt cuộc là anh ta có giận hay là không.

Nhiếp Xuyên biết anh ta là một sinh viên xuất sắc, hơn nữa còn là một sinh viên vừa xuất sắc vừa lạnh lùng. Người ta có địa vị cao lại nhân nhượng cái người địa vị thấp là cậu, giúp cậu giải đề, kết quả cậu không thèm nhìn đã đưa cho người khác, thật sự là tìm chết mà...

Không nghe được câu trả lời của Nhiếp Xuyên, Reese lấy bút trong tay Nhiếp Xuyên, lật tập nháp trong tay sang một trang mới.

Tư thế kia vừa tự nhiên vừa tao nhã, đã có mấy bạn học nữa ngồi xuống gần đó.

Reese không ngồi xuống, mà đứng phía sau Nhiếp Xuyên, tay trái chống lên mặt bàn, giữ tờ nháp, tay phải viết công thức cùng các bước tính toán lên giấy.

Vóc dáng Nhiếp Xuyên không phải quá nhỏ, nhưng tư thế này, cậu cứ như học sinh tiểu học được giáo viên cầm tay giảng bài vậy, gần như là bị Reese ôm vào trong ngực.

"Hiểu chưa?" Reese nghiêng mặt sang hỏi.

Lúc nói chuyện, hơi của của anh xẹt qua vành tai Nhiếp Xuyên, gần đến nỗi Nhiếp Xuyên cảm thấy như môi người này sắp sửa chạm lên tai cậu.

Tư thế như này, nếu là do người khác làm ra thì nhất định trông sẽ rất mờ ám, nhưng cố tình trên mặt Reese hoàn toàn không có một biểu cảm dư thừa nào, thành ra mọi người chỉ thấy anh ta đơn giản là đang giảng bài cho Nhiếp Xuyên thôi, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc, vô cùng chăm chú giảng bài.

"Ừ,... Chắc là hiểu rồi, tôi xem lại thêm một chút."

"Nếu điểm thi của cậu mà không tốt, tôi nhất định sẽ cho cậu thử dùng món quà tôi tặng một lần."

Thanh âm Reese ép xuống rất thấp, mấy bạn học xung quanh có muốn nghe cũng không nghe ra được cái gì.

Sống lưng Nhiếp Xuyên cứng đờ ra, cậu đang nghĩ xem tối nay về phòng, cậu có nên mang cái mớ 'ba con sói' đang để trong hộp giày kia đi hủy thi diệt tích không?

Reese đứng thẳng dậy, vứt ra câu tiếp theo: "Sao bảo du học sinh Trung Quốc rất giỏi toán cao cấp cơ mà? Cậu đúng thực là ngoại lệ trong đó."

Chờ đến lúc Nhiếp Xuyên hoàn hồn lại, Reese đã đi mất.

"Nhiếp Xuyên! Nhanh cho bọn tôi xem một chút, đề Reese làm là đề nào thế?"

"Oa! Là đề này à! Đúng lúc tôi cũng không biết làm! Cho tôi xem với!'

Mọi người truyền tay tờ giấy kia cùng nhau xem.

Nhiếp Xuyên day day trán, xong rồi xong rồi! Lần này thi mà điểm toán cao cấp của cậu không ra gì, không biết Reese sẽ chỉnh cậu thế nào nữa.

Đại khái chắc là Thượng Đế cũng cảm nhận được tấm lòng chân thành của Nhiếp Xuyên, lần thi giữa kỳ này, môn nào của cậu cũng ổn cả, còn làm Chu Bân phải lau mắt mà nhìn.

"Này, A Xuyên, tuy là xưa nay tôi thấy ông cũng không phải loại ngu lâu dốt bền, nhưng mà hình như ông cũng không phải kiểu thông minh sáng láng mà."

"Ý ông là gì hả?" Nhiếp Xuyên vui vẻ ngậm sô cô la, ngồi trước màn hình máy tính, xem bảng điểm nhà trường mới gửi vào mail cho cậu, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

"Tôi đang đánh giá ông một cách hết sức khách quan đó." Chu Bân cười cười.

"Khách quan chỗ nào! Ông có còn là anh em của tôi không đó?"

Thi giữa kỳ xong, cũng có nghĩa là trận đấu giao hữu giữa họ và CBU sắp bắt đầu.

Tối thứ sáu, Nhiếp Xuyên thu dọn hành lý của mình, chuẩn bị ngồi tàu hỏa đi New York với bọn Carlo.

Trước khi đi, Chu Bân đưa cho Nhiếp Xuyên một túi đồ ăn vặt lớn, bên trong có snack tôm cay, còn có cả đậu phụ khô tẩm ớt nữa.

"Oa, ông mua được mấy cái này ở đâu thế! Tôi ăn được không!"

"Bạn gái tôi đưa cho ông đấy. Chúc ông đi sớm về muộn, để thời gian tôi ở cùng cô ấy được nhiều một tí."

"Xí!"

"Này, mấy cái mùi sô cô la kia ông không định mang theo à? Biết đâu có em gái nào trong đội cổ vũ của CBU đột nhiên nhìn trúng ông thì sao, có khi lại dùng được một hồi đấy."

"Cút ngay!" Nhiếp Xuyên cầm túi đồ ăn vặt đập lên mặt Chu Bân.

"Ông không muốn chỗ đồ ăn vặt này à? Thế tôi tự ăn vậy."

"Tôi muốn, trả đây!" Nhiếp Xuyên đi sang giường Chu Bân, nhét túi đồ ăn vặt vào trong ba lô của mình.

____________________

Snack tôm cay - Bim bim quốc dân



Đậu phụ khô tẩm ớt



Editor có lời muốn nói: Sau gần chục chương mà chương nào chương nấy đều dài như cái sớ. Tôi đã ôm trái tim thủy tinh bé bỏng của mình đi nghía thử qua các chương sau và phát hiện ra một sự thật khủng khiếp... Tôi bị mấy chương đầu nó lừa tình các cô ạ. Mấy chương đầu ngắn bao nhiêu thì mấy chương sau nó dài bấy nhiêu. Kế hoạch mỗi ngày một chương của tôi bể hết rồi. Rồi còn kế hoạch ôm thêm truyện mới chứ. Để an ủi bản thân tôi quyết định cho mình nghỉ một phát đến hết tuần sau nhá. Hẹn các cô tuần sau nữa gặp lại ha, tôi về làm lại thời gian biểu của tôi đã. Hư hư hư...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.