10/06/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Mark trợn to hai mắt, hoàn toàn không thể ngờ Nhiếp Xuyên có thể nhảy cao đến vậy. Nhiếp Xuyên cắn răng đẩy bóng ra, chính mình cũng va phải Mark, té luôn xuống đất,
"Má ơi!" A Mao đang định vọt vào sân, lại bị Chu Bân kéo lại.
Hiện giờ không phải thời điểm tốt đế đánh vỡ trạng thái của Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên giống như không cảm giác được đau đớn, cậu nhanh chóng bật dậy đuổi theo bóng, trước khi bóng chạy hết đường biên ngang thì đoạt nó về, công thủ hoán đổi, Mark quay về dưới giỏ phòng thủ.
Nhiếp Xuyên nhanh chóng lừa bóng về phía Mark, trong mắt Mark, tốc độ của trái bóng không khác gì một ngôi sao băng đang cắt qua bầu khí quyển.
Mark ở trong lòng tự hỏi: Rốt cuộc là bên trái? Hay là bên phải? Không thể để bị cậu ta lừa nữa! Không thể để bị cậu ta lừa nữa!
Nhiếp Xuyên đi đến trước mặt Mark, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ giảm bớt tốc độ, Mark trợn tròn mắt: Chả lẽ cậu ta định trực tiếp ném rổ luôn à?
Quả nhiên Nhiếp Xuyên dừng lại trước mặt Mark, đây là điểm mà Mark ghét nhất ở Nhiếp Xuyên, bởi vì cậu ta không bao giờ đoán được Nhiếp Xuyên sẽ đột nhiên dừng lại ở vị trí nào, mắt thấy Nhiếp Xuyên đưa bóng lên chuẩn bị ném rổ, Mark lập tức lấy đà bật lên, chuẩn bị phá bóng của cậu, nhưng không ngờ Nhiếp Xuyên lại đột nhiên thu bóng lại, dùng không tới nửa giây đã thực hiện xong một động tác đảo vai khiến người ta tức phát điên, lừa bóng qua Mark, chạy thẳng đến rổ, trong tình huống Mark hoàn toàn không kịp trở về phòng thủ lại ném trúng một quả nữa.
Mấy người bạn của Mark đồng loạt há hốc miệng: "Cái tên này... Tốc độ lao lên nhanh như vậy, mà muốn dừng là dừng? Muốn chuyển hướng là chuyển hướng được luôn hả?"
A Mao kéo tay áo Chu Bân không ngừng, vẻ mặt không thể tin nổi: "Này! Đại Bân, ông có thấy không? Có thấy không?"
Chu Bân giựt lại tay áo của mình, hoàn toàn bó tay, gật đầu với cậu ta: "Tôi nhìn thấy, nhìn thấy rồi."
"Ngày trước, A Xuyên cũng có thể làm được thế này hả?"
"Trước kia, A Xuyên không làm được, không có nghĩa bây giờ A Xuyên cũng không làm được." Trên môi Chu Bân nở một nụ cười.
So với A Mao, Chu Bân rất rõ ràng quãng thời gian này Nhiếp Xuyên tập luyện chăm chỉ đến cỡ nào.
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, quả vừa nãy, cậu không hề suy nghĩ gì trước, hoàn toàn là dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể.
Phải biết là, so với Reese, chuyện vượt qua Mark thật sự là một chuyện hết sức dễ dàng, giống như Connor từng nói, khi một người đã quen thuộc với một việc đến trình độ nhất định, thì người đó sẽ không cần phải suy nghĩ gì thêm cả, thân thể sẽ nhanh chóng làm ra phản ứng phù hợp nhất.
Chu Bân gào to một tiếng: "Hai quả rồi!"
Mark ném bóng về cho Nhiếp Xuyên, hất cằm ra hiệu: "Để tôi xem xem cậu có bản lĩnh lừa bóng qua tôi thêm một lần nữa không!"
Nhiếp Xuyên kéo kéo cổ áo phông, hạ thấp trọng tập, trong nháy mắt chân cậu đạp đất lấy đà, tốc độ so với trước đó càng nhanh hơn, Mark bị khí thế của cậu làm cho giật mình, nhưng cậu ta không hề nao núng, tốc độ chuyền bóng cùng biến hướng của Nhiếp Xuyên càng thêm nhanh, bóng xẹt qua giữa hai chân cậu, chỉ là khi Mark hạ người cố gắng cắt bóng của Nhiếp Xuyên, cậu đã vòng ra phía sau lưng cậu ta rồi.
Cậu cầm bóng bằng cả hai tay, nhảy bật lên, đưa bóng ra ngoài.
Chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng, bóng vững vàng lọt qua lưới.
Lúc này Mark mới xoay người lại, cậu ta ngây ngốc nhìn về phía giỏ bóng, mọi chuyện kết thúc quá nhanh.
Tay Nhiếp Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế ném bóng vào rổ, cậu biết tư thế mình thực hiện nhất định rất tốt, lúc bóng được ném ra, cậu đã biết nó nhất định sẽ vào. Mà đây thật sự là lần đầu tiên cậu lừa bóng qua người đối thủ rồi lập tức nhảy lên ném rổ luôn...
Xem ra, khoảng thời gian này, việc Reese giám sát cậu luyện tập ném rổ cuối cùng cũng có hiệu quả!
Cậu bây giờ, thực sự rất muốn để Reese thấy cú ném vừa rồi của mình!
"Má của con ơi! A Xuyên học được ném rổ hồi nào vậy?" Con ngươi của A Mao trố ra, muốn rớt luôn xuống đất.
"A Xuyên vẫn luôn ném rổ mà, chỉ là... Không được chuẩn cho lắm thôi." Chu Bân mỉm cười.
"Quả vừa rồi, hầu như không chuẩn bị trước tí nào đúng không? Cứ thế nhảy lấy đà xong ném bóng luôn rồi!"
Lúc này Nhiếp Xuyên từ từ bình tĩnh lại, cậu có chút chột dạ, chính mình không để Mark ghi được điểm nào, chỉ mong tên này đừng thẹn quá hóa giận.
Mà Mark chỉ đứng sau lưng Nhiếp Xuyên lặng lẽ cúi đầu, siết chặt nắm đấm.
Nhóm bạn của cậu ta đi với vỗ vỗ vai Mark: "Này, người anh em, cậu không sao chứ?"
"Thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi, để bọn tôi giúp cậu cho nó một bài học!"
Một người trong số đó bẻ tay răng rắc đi lên phía trước, Mark giữ vai đối phương lại: "Không cần, tôi thua rồi, để bọn họ đi đi. Đừng gây sự với bọn họ."
Nhiếp Xuyên vốn đã chuẩn bị tinh thần bỏ chạy, hiện tại cuối cùng cũng coi như có thể an tâm.
"Cảm ơn."
Nói xong, Nhiếp Xuyên quay người đi về phía Chu Bân và A Mao. Lúc này trên mặt A Mao là biểu tình hết sức ngưỡng mộ Nhiếp Xuyên.
Bấy giờ, phía sau cậu truyền đến tiếng vỗ tay.
Cậu quay đầu lại nhìn, dưới ánh nắng, một bóng người đàn ông chậm rãi đi về phía cậu, Nhiếp Xuyên ngước mặt lên, hơi cau mày.
Cái tên này lại là ai nữa?
Thoạt nhìn phải cao hơn 1m90 rồi!
Sao dạo này cậu hay gặp được mấy tên cao to vạm vỡ thế?
Khi khuôn mặt của đối phương hiện ra hoàn toàn dưới ánh sáng, Nhiếp Xuyên hơi ngẩn ra một chút.
Đó là một khuôn mặt hết sức tinh xảo, mái tóc dài màu đay được đối phương được vuốt hết ra phía sau. Tuy là dùng từ xinh đẹp để miêu tả về một người con trai nghe không được ổn lắm, nhưng người này thực sự là một chàng trai hết sức xinh đẹp. Là kiểu đẹp hoàn toàn không có chút ẻo lả nào, ngược lại trong ánh mắt của đối phương, Nhiếp Xuyên có thể nhìn thấy một loại cảm giác sắc bén, như người có kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến sa trường, giống như một lưỡi kiếm nằm yên lặng trong vỏ bao, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc lộ hàn quang, giáng cho người ta một đòn trí mạng.
"Cậu chơi bóng rổ thực sự không tồi, cậu tên là gì?"
Thanh âm của đối phương êm như nhung.
Nhưng Nhiếp Xuyên lại vô thức lùi về phía sau một bước.
"Làm sao thế? Đứa nhỏ? Sao cậu không nói lời nào?" Đối phương lại tiến lên thêm một bước, hơi hơi cúi người, Nhiếp Xuyên có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của anh ta rõ hơn.
"Khi muốn hỏi tên của một người, không phải nên tự giới thiệu về bản thân mình trước à?"
"Há, tôi quên mất." Đối phương vươn tay ra với Nhiếp Xuyên, "Tôi là Owen Whishaw."
"Nhiếp Xuyên." Nhiếp Xuyên chỉ chạm vào ngón tay của đối phương một chút đã thu tay mình về.
"À, Nhiếp Xuyên... Nghe giống tiếng Hàn nhỉ?"
"Là tiếng Trung."
Ánh mắt Owen rơi xuống, dừng lại trên đầu gối của Nhiếp Xuyên: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ xử lý vết thương trên đầu gối của mình trước."
Nhiếp Xuyên bây giờ mới cảm giác được đầu gối mình đang tê dại, có vẻ đau đau, cậu cúi đầu nhìn thử, phát hiện đầu gối đang chảy máu, dọc theo cẳng chân xuống đến tất.
"Ồ, cám ơn đã nhắc nhở. Tạm biệt."
Nhiếp Xuyên đang muốn quay người đi, vai lại bị đối phương đè lại: "Hey, có thể cho tôi biết cậu học ở trường cấp ba nào được không?"
Trường cấp ba nào?
Lại là một tên nhìn cậu thành học sinh cấp ba nữa!
Trong lòng Nhiếp Xuyên tức thì thấy cực kỳ khó chịu, cậu thuận miệng nói ra tên của một trường cấp ba, sau đó nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nhiếp Xuyên không chờ đối phương trả lời, đã đi thẳng về phía Chu Bân.
Owen cũng không bận tâm lắm về thái độ của Nhiếp Xuyên, trái lại còn sóng vai đi cùng cậu: "Vậy nếu lên đại học, cậu đã nghĩ xem muốn học ở trường nào chưa?"
"Tôi còn chưa nghĩ tới."
"Có muốn đến CBU không? Đội bóng rổ trường chúng tôi rất giỏi đấy!"
Thanh âm của đối phương nghe y như là đang dỗ dành đứa nhỏ. Mà cực kỳ không khéo chính là, đây là ngữ điệu Nhiếp Xuyên ghét nhất trần đời.
"Quá xa."
"Sao lại xa? Đi máy bay chỉ mất khoảng hơn một tiếng thôi."
"Tôi muốn ở gần ba mẹ một chút."
"Lẽ nào lớn vậy rồi mà cậu còn muốn về nhà làm cục cưng của mẹ à?"
Nhiếp Xuyên dừng bước, liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Đúng thế đấy, tôi thích làm cục cưng của mẹ đấy."
Owen mỉm cười, anh ta khom người về phía Nhiếp Xuyên, dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói: "Tuy là tôi không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng mà chắc chắn là có chỗ không đúng, cho nên cậu mới tức giận như vậy. Có thể nói cho tôi biết được không?"
Thái độ của đối phương khiến Nhiếp Xuyên thấy có hơi tội lỗi, dù sao cái người tên Owen này không phải có ác ý, hơn nữa người Châu Á đúng là trông trẻ hơn so với tuổi thật, Owen có nghĩ cậu chưa lên đại học cũng là chuyện bình thường.
Nhiếp Xuyên thả chậm ngữ điệu của mình lại, nửa đùa nửa thật nói: "Có lẽ là vì mặt mũi anh lớn lên trông đẹp trai, đã thế lại còn cao hơn tôi, cho nên tôi có hơi ghen tị với anh đi."
Owen ngẩn người, nụ cười trên môi càng thêm rõ ràng.
Lần này, Nhiếp Xuyên thấy được ý cười thật lòng từ trong ánh mắt của đối phương.
"Cậu thật đáng yêu. Để tôi giúp cậu sơ cứu vết thương ở đầu gối một chút đi. Cậu chơi bóng rất khá, có nhiều động tác rõ ràng là đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hẳn là cũng muốn phát triển tại lĩnh vực này đúng không? Cho nên bất cứ vết thương nhỏ nào cũng phải chú ý, không được sơ sót."
"Tôi biết rồi, cám ơn."
Lần này, Nhiếp Xuyên không từ chối ý tốt của đối phương nữa.
Owen đi vào tiệm thuốc mua băng gạc, thuốc sát trùng, còn thêm một ít những loại thuốc khác nữa.
Nhiếp Xuyên ngồi trên ghế dài kê ven đường, Owen đầu tiên dùng nước cất rửa sạch bụi bẩn, đất cát dính trên vết thương của Nhiếp Xuyên, sau đó khử trùng giúp cậu rồi mới băng lại. Chu Bân với A Mao ở bên cạnh thì trố mắt nhìn.
A Mao tán thưởng nói: "Xử lý thật là chuyên nghiệp."
Owen nở nụ cười, không biết có phải do lông mi của người này vừa dài vừa cong hay không, mà lúc đối phương ngẩng đầu, Nhiếp Xuyên cảm thấy gò má được ánh nắng lười biếng chiếu qua của anh ta thật giống trong poster quảng cáo, như là tự mình mang thêm một lớp filter dịu dàng vậy.
"Có lẽ đó là do tôi học ngành y."
"Ồ, học y à, anh giỏi thật đấy!"
Nhiếp Xuyên đứng lên, Owen vươn tay ra với cậu: "Có thể cho tôi số điện thoại của cậu được không?"
"Hả? Tại sao?" Miệng Nhiếp Xuyên thì hỏi như vậy, nhưng tay vẫn thành thật lấy điện thoại của mình đưa cho đối phương.
Owen cười cười, nhập một dãy số vào trong điện thoại của Nhiếp Xuyên, sau đó chuông điện thoại của anh ta vang lên: "Thế này là cậu có số điện thoại của tôi rồi đấy. Nếu như trong học tập cậu có vấn đề gì không hiểu, hoặc là lo lắng hồi hộp tước kỳ thi SAT, muốn tìm một người để nói chuyện, thì có thể gọi điện cho tôi."
"Ồ... Cám ơn."
Số điện thoại của mình cứ như thế là bị người khác xin được rồi à? Hơn nữa còn là một anh đạp giai chứ không phải em gái xinh xắn? Giây phút ấy, trong lòng Nhiếp Xuyên như có trăm mối ngổn ngang.
"Tôi và bạn còn có hẹn, hi vọng thời điểm tân sinh nhập học có thể gặp được cậu. Hẹn gặp lại."
Owen đưa chỗ thuốc còn dư lại cho Chu Bân, sau đó tiêu sái phất phất tay rời đi.
"Ngay cả bóng lưng cũng đẹp trai như vậy. Đây là muốn làm mấy thằng con trai bình thường như chúng ta khỏi phải sống nữa, đúng không?" A Mao than thở.
"Từ đã, hình như anh ta thực sự nghĩ ông là học sinh cấp ba thì phải. Ôi chao... Nói lại với anh ta một tiếng chắc là tốt hơn đấy?" Chu Bân nói.
"... Thôi bỏ đi." Nhiếp Xuyên gãi gãi sau đầu mình, "Phận bèo nước gặp nhau thôi, sau này chắc chẳng gặp lại nữa đâu, ha?"
"Nhưng vấn đề là anh ta nói mình ở CBU... Hình như thực lực của đội bóng rổ CBU trong giảt đấu toàn quốc rất khá đấy? Năm ngoái còn ác chiến một trận với DK kìa.
"Hả?" Nhiếp Xuyên nhìn về phía Chu Bân, "Nhỡ cái người tên Owen đó chỉ ngồi ghế dự bị thì sao?"
A Mao nói tiếp: "Theo quan sát của tôi, tuy là tên đó không mặc đồ thể thao, một khối cơ cũng không để lộ ra, nhưng mà cảm giác hình thể không tệ, không đoán được là tiền phong hàng ngoài hay là hậu vệ được điểm nữa..."
"Có khi DK còn chưa kịp đấu với CBU đã bị loại rồi thì sao?" Nhiếp Xuyên tự an ủi mình.
Chu Bân bó tay bó cả nón, cốc lên đầu Nhiếp Xuyên một cái: "Ông không thể nói cái gì nó tốt đẹp một tí được à? Chẳng lẽ không nên là CBU bị loại trước sao?"
"À... Ừ ha."
Chạng vạng hôm đó, ở trong kho hàng được Reese cải tạo lại thành sân bóng rổ, không ngừng vang lên tiếng giày thể thao ma sát với mặt sàn, tiếng úp rổ vang lên rầm rầm, như thể cả kho hàng sắp sập xuống đến nơi vậy.
Reese đang cùng đối thủ của mình so đấu, một trận hết sức mãn nhãn, cậu tới tôi đi, bất kể là tấn công hay phòng thủ, tốc độ chuyển đổi cũng làm cho người ta nhìn theo không xuể, đáng tiếc là ở đây không có bất cứ người khán giả nào.
Đối thủ làm một cú dunk đổi tay ở trên không, nhưng lại đột nhiên bị Reese phá bóng, quả bóng chạm đất sau đó một lần nữa nảy lên.
Mái tóc dài màu đay vốn được buộc gọn gàng ở sau gáy đối phương đã rơi ra lòa xòa, anh ta vươn tay vuốt chúng về phía sau, lộ ra vầng trán cao, sau đó trực tiếp ngồi bệt xuống sàn, cúi người cười cười.
"Owen, cậu đang cười cái gì vậy?" Reese nhặt quả bóng về, ngồi xuống trước mặt Owen.
"Lúc xế chiều hôm nay, tôi gặp được một cậu học sinh cấp ba, thật sự rất đáng yêu. Bóng đã sắp bay ra khỏi sân rồi, mà cậu ta còn liều mạng đuổi theo cướp về. Cậu với tôi đã bao lâu rồi không có được sự cố chấp đó rồi? Đấy cũng không phải là một trận đấu quá xuất sắc, chỉ là một trận đấu ở sân bóng công cộng thôi. À, không đúng." Owen cười, chỉ chỉ Reese rồi nói tiếp, "Năm ngoái, vé cuối vào bán kết là do cậu, dùng năm phút cuối cùng để loại CBU của chúng tôi. Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên năm phút đồng hồ đó, thế công của cậu sắc bén không gì cản nổi."
Reese không nói gì.
"Hồi cấp ba cùng cậu chơi bóng ba năm, đấy là lần đầu tiên tôi thấy cậu có trạng thái như vậy, gặp thần giết thần, tôi còn tưởng mình sẽ bị cậu giết luôn chứ." Owen dùng ngữ khí tự giễu nói, thế nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm nào gọi là xấu hổ vì bị đánh bại, ngược lại, trong mắt anh ta là ham muốn chinh phục kẻ mạnh.
Reese vẫn không nói gì.
"Nhưng mà năm nay, cậu không thể tiếp tục kiêu ngạo trước mặt tôi nữa, Reese." Owen nhìn Reese, trong mắt là sát ý đang sục sôi, sắc bén đến độ bất cứ lúc nào cũng có thể chẻ Reese ra làm đôi.
"Muốn so tiếp không?" Reese đứng dậy.
"Không. Có so nữa cũng không ra kết quả gì." Owen uể oải đứng lên, "Carlo Brandon không phải đã liên lạc hẹn đấu tập với bọn tôi sao?"
"Cậu tham gia không?"
"Không có Connor, cho dù thực lực của cậu có mạnh hơn, thì DK chung quy vẫn chỉ là một đội bóng hạng hai thôi."
Owen đi ra cạnh sân, lấy khăn bông lau mồ hôi trên mặt, sau đó đi ra phía cửa.
"Owen, nếu coi thường DK, cậu sẽ hối hận."
Owen dừng một chút, quay đầu lại, trên môi nở một nụ cười có vẻ rất thích thú: "Thú vị đấy, Reese mà tôi biết chưa bao giờ nói kiểu như vậy, xem ra năm nay DK có người mới rất hay ho nhỉ?"
Reese không nói gì.
Owen ngửa mặt lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ây dà, nếu mà như thế thì thật sự rất muốn tên nhóc kia có thể gia nhập CBU của bọn này. Nếu không, không có thành viên mới nào chơi tốt, bọn tôi sẽ bị cái trên ngốc đầu quả dưa Carlo kia cười nhạo đi?"
Reese vẫn không nói gì, chỉ yên lạng thu dọn sân bóng.
Owen cười cười rời đi.
Tối chủ nhật, Nhiếp Xuyên bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về trường.
Lúc này, điện thoại của cậu vang lên, vừa mở ra thì thấy là số của Reese gọi đến, Nhiếp Xuyên nhanh chóng nhận máy: "A lô, Reese à?"
"Hôm nay về trường à?"
"Há, đương nhiên phải về rồi. Sáng sớm mai tôi còn có lớp đây!"
"Cậu về trường kiểu gì?"
"Bắt xe buýt chứ sao."
"Tôi tới đón cậu."
"Hả? Gì cơ?" Nhiếp Xuyên ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, cậu có nghe nhầm không thế?
"Đã ăn tối chưa?"
"Ăn xong rồi."
"Nửa tiếng nữa tôi đến."
Nói xong, điện thoại cũng cúp luôn.
"Ơ hơ? Sao tự nhiên Reese lại muốn tới đón mình nhỉ?"
Nhưng mà Reese tuyệt đối không phải người thích chờ đợi người khác, Nhiếp Xuyên vội vàng tăng nhanh tốc độ thu dọn đồ của mình.
Nửa tiếng sau, chiếc Land Rover của Reese quả nhiên đã đỗ ở dưới nhà Nhiếp Xuyên.
Mẹ Nhiếp liếc mắt một cái đã nhận ra xe của Reese, cao giọng gọi Nhiếp Xuyên hãy còn ở trong phòng: "Tiểu Xuyên, con nhanh tay lên tí đi! Reese đến rồi kìa!"
"A, con biết rồi! Bái bai má ma!"
Nhiếp Xuyên xách ba lô của mình chạy nhanh ra ngoài.
Cậu ném ba lô của mình ra ghế sau, vừa định ngồi xuống luôn thì chợt nhớ ra, Reese hình như không thích cậu ngồi ở phía sau, cho nên cậu lại vòng lên, ngồi ở ghế phó lái.
Reese có vẻ như vừa mới vận động xong, vẫn còn mặc đồ thể thao, trên tay mang bao cổ tay. Cổ của anh vốn đã cao, lúc nghiêng đầu nhìn gương chiếu hậu, cổ và vai duỗi ra, đường nét thực sự rất gợi cảm. Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, vội quay đầu nhìn về bên kia.
"Sao lại mang nhiều đồ như vậy?" Reese mở miệng, hờ hững hỏi.
Anh không phải người thích tán gẫu với người khác, cho dù đang lái xe trên đường cao tốc, anh cũng có thể khiến người ngồi cạnh buồn thối ra, nhưng lần này anh lại chủ động bắt chuyện cùng Nhiếp Xuyên.
"À, quần áo, sách với một ít đồ ăn vặt ấy mà."
"Toàn là sô cô la thôi đúng không."
"... Đúng vậy."
"Buổi tối ăn sô cô la xong phải đánh răng."
"À... À, biết rồi."
Nhiếp Xuyên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, Reese làm sao lại biết cậu ăn sô cô la xong không đánh răng nhỉ?
Xe lái đến cửa ký túc xá, Nhiếp Xuyên vừa định nhấc chân bước xuống xe, thì lại bị Reese kéo lại.
"Đầu gối của cậu làm sao vậy?"
"À! Hôm nay tôi cùng Mark... Chính là cái người hôm chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ấy, cái người to con chơi bóng cùng tôi, anh còn nhớ không?"
"Không nhớ."
"Anh không nhớ? Chính là cái người đeo khăn đội đầu, trên cổ có hình xăm." Nhiếp Xuyên lấy ngón tay ở trên cổ mình miêu tả lại một chút, "Hình xăm lớn, đến tận trong cổ áo phông của cậu ta ấy!"
"Người không cần nhớ, tôi sẽ không tốn dung lượng não của mình để ghi nhớ."
"... Thôi được rồi."
"Sau đó thì sao, cậu và Mark xảy ra chuyện gì?" Reese nhíu mày lại.
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng: "Tôi với cậu ta bèn so một hồi chứ sao."
"Xuống xe, tôi nhìn đầu gối của cậu một chút."
"A, ừ!"
Nhiếp Xuyên xuống xe, đang định đi ra chỗ đèn đường, ai ngờ người kia lại ôm lấy eo cậu, thoải mái nâng cậu lên, đến khi Nhiếp Xuyên phản ứng lại được là chuyện gì vừa xảy ra, thì cậu đã bị nhấc bổng lên, ngồi trên nắp ca pô của chiếc Land Rover.
Nhiếp Xuyên sợ hết hồn chim én, vừa ngước mắt nhìn, thì đối diện lại là đôi mắt của Reese.
Chính cậu tốt xấu gì cũng cao gần 1m80 rồi mà! Sao Reese lại có thể thoái mái ôm cậu lên như vậy... Không đúng, là nhấc bổng cậu lên mới phải?
"Tại sao lại bị thương?"
Nói đến chuyện này, hai mắt Nhiếp Xuyên sáng lên, thêm vào mấy động tác miêu tả sống động như thật, kể lại cậu làm thế nào thế nào, ở trong tình huống không hề có sự chuẩn bị, nhảy lên ném rổ ra sao.
"Oa, anh không biết biểu tình lúc đó của Mark trông như thế nào đâu, cậu ta quay đầu lại, ngơ ngác nhìn rổ bóng... Ngay cả tôi cũng không thể tin được đó chính là mình!"
Nhiếp Xuyên cười vô cùng đắc ý, đôi mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm.
"Lúc đó tôi đặc biệt hi vọng anh cũng nhìn thấy!"
"Ồ, cậu muốn tôi nhìn thấy, là muốn được tôi khen ngợi à?"
Hai tay Reese chống bên chân Nhiếp Xuyên, anh hơi ngước mặt lên nhìn cậu, đây vẫn là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên từ trên cao nhìn xuống mặt của Reese.
Không biết có phải do ánh sáng từ đèn đường hay không, đường nét trên mặt Reese dường như trở nên dịu dàng hơn, ngay cả nụ cười nhàn nhạt trên môi cũng như có ẩn ý gì đó.
"Anh dạy tôi lâu như vậy... Tôi đương nhiên muốn anh nhìn thấy sự tiến bộ của mình rồi."
Nhiếp Xuyên muốn quay đầu đi chỗ khác, tránh né ánh mắt của đối phương, nhưng cậu phát hiện ra, cậu không làm được, bởi vì Reese lúc này có một loại hấp dẫn khó tả, bám lấy, lôi cuốn tầm mắt của Nhiếp Xuyên, làm cậu không thể nhúc nhích.
"Vậy cậu muốn được thưởng không?" Reese hỏi ngược lại.
Thanh âm của anh kéo ra rất dài, Nhiếp Xuyên cảm thấy nhịp tim của mình dường như cũng bị giọng nói của đối phương ảnh hưởng, nhịp đập vô thức thả chậm lại.
"Hả? Muốn được thưởng gì á?"
Chẳng lẽ là loại sô cô la siêu xa xỉ nào của Thụy Sĩ à? Ví dụ như Frey [1] chẳng hạn?
Reese hơi nghiêng mặt đi, ngả người về phía Nhiếp Xuyên, mặt anh cách Nhiếp Xuyên càng lúc càng gần, cậu vô thức ngửa người về đằng sau.
"Tôi có thể hôn cậu, cậu có muốn không."
Bỗng dưng, Nhiếp Xuyên nhớ đến trò đùa lần trước của Reese, cả mặt cả người lần nữa đỏ lên như tôm luộc.
"Này! Không được đùa giỡn tôi!" Nhiếp Xuyên giơ tay đẩy Reese ra một chút, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.
Anh ta chậm rãi đứng lên, nhàn nhàn đáp: "Không muốn thì thôi."
Nhiếp Xuyên cảm thấy thế giới của mình đang sụp đổ, vừa nãy... Cậu thực sự cho là Reese sẽ hôn lên.
Mặc dù có kể chuyện này lại với ai, người ta cũng sẽ nhất định không tin là Reese thật sự sẽ trêu chọc người khác xấu tính như vậy.
"Lần sau còn đùa kiểu này nữa, tôi sẽ nghỉ chơi với anh." Nhiếp Xuyên cực kỳ nghiêm túc nói.
Cậu có thể chấp nhận chuyện Reese thỉnh thoảng trào phúng, chế nhạo mình, nhưng có một số chuyện đối với Nhiếp Xuyên mà nói là rất quan trọng.
"Tôi biết, nụ hôn đầu của cậu, cậu muốn giữ lại cho cô gái gọi là Celine kia."
Nhiếp Xuyên không nói.
Reese cúi đầu, chăm chú tháo băng gạc trên đầu gối cậu ra.
"Vết thương được xử lý rất sạch sẽ. Băng bó không quá căng cũng không quá lỏng. Chu Bân làm giúp cậu à?" Reese hỏi.
Nhiếp Xuyên lắc lắc đầu: "Không phải cậu ấy. Là một sinh viên học ngành y, hình như là sinh viên của CBU. Anh ta nói mình là thành viên đội bóng rổ của trường."
___________________
[1] Sô cô là Frey được thành lập vào năm 1887 bởi hai anh em Robert (31 tháng 12 năm 1861 - 3 tháng 3 năm 1940) và Max Frey (9 tháng 3 năm 1863 - 17 tháng 12 năm 1933). Cả hai đều đã có kinh nghiệm về sản xuất sô cô la trước khi thành lập doanh nghiệp gia đình. Sau khi được đào tạo với tư cách là một nhân viên thương mại của công ty SA de la Fabrique des Chocolats Amédée Kohler et fils ở Paris, Robert đã xử lý máy móc để sản xuất sô cô la trong các công trình kỹ thuật Riccard & Greiss. Max đã hoàn thành khóa học việc thương mại của mình với công ty Cramer-Frey ở Zurich Vào ngày 17 tháng 12 năm 1887, họ thành lập công ty hợp danh R. & M. Frey tại Aarau, sản xuất sô cô la và kẹo cao su. Các sản phẩm của nhà sản xuất sô cô la hàng đầu trên thị trường sô cô la Thụy Sĩ được bán ở cả Thụy Sĩ và nước ngoài dưới thương hiệu Frey cũng như các nhãn hiệu riêng bổ sung.