Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 14: Chương 14: Pool Party*




14/05/2021

Edit: Nhật Nhật

*Về tiêu đề chương: Gốc là lời mời đến dự tiệc bể bơi, tôi để sang tiếng anh cho ngắn gọn, súc tích nhé.

...

Mắt Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại thấy hơi xon xót, cậu thậm chí còn không thấy rõ được hoa văn dưới sàn nhà.

"Trông cậu có vẻ rất khó chịu."

"Không có." Nhiếp Xuyên trả lời.

"Cậu có. Bởi vì vừa nãy cậu đã tập trung hết sức, dùng hết toàn lực."

Thanh âm kia cách quá gần, quá rõ ràng, Nhiếp Xuyên vừa nâng mắt đã thấy Reese đang cúi người, hai tay chống lên đầu gối, cố ý nghiêng đầu xuống dưới để nhìn được biểu cảm trên mặt cậu lúc này.

Nhiếp Xuyên lùi về phía sau một bước, không ngờ được rằng Reese lại đưa tay ra, đốt ngón tay nhẹ nhàng quẹt qua đuôi mắt trái của cậu.

Rõ ràng là động tác hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt lại khiến nước mắt của Nhiếp Xuyên rơi xuống.

"Một người chưa từng nỗ lực, thì dù có thất bại cũng sẽ không làm cho người đó cảm thấy khổ sở. Nếu như sau này mỗi một lần chơi bóng, cậu đều dốc hết khả năng như vừa rồi, vậy sẽ không người nào có thể cản cậu lại."

Làm ơn đừng rót bất cứ loại canh gà nào cho tôi, mấy cái đó thích hợp với Connor, không thích hợp với anh một chút nào đâu, cám ơn.

Nhiếp Xuyên dụi mắt, trong bụng đã nghĩ ra cách để đánh trống lảng, mà bụng của cậu cũng rất phối hợp, lập tức sôi lên ùng ục.

Lúc này, Reese cầm lại đồng hồ của mình từ chiếc ghế để cạnh sân, liếc một cái: "Đã mười giờ."

"Cái gì? Mười giờ á?" Nhiếp Xuyên há hốc mồm.

Cậu cứ thế tập bóng tận hơn bốn tiếng đồng hồ?

Sao cậu chả có cảm giác gì thế... À, không phải, bây giờ cậu thấy rất đói, da bụng dính vào da lưng, chỉ muốn nằm bẹp một chỗ thôi.

"Đi thôi, đi ăn cái gì đi." Reese ném một cái khăn lông màu trắng lên trên mặt Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên còn chưa kịp dùng khăn lau cho bớt mồ hôi thì đã bị người ta nhấn lên đầu.

Cậu cảm giác được bàn tay của Reese cách qua một lớp khăn đang vò vò đỉnh đầu mình.

"Sợ tôi à?"

"Hả?" Nhiếp Xuyên ngẳng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt của Reese.

"Không... Không sợ."

Không sợ cái con khỉ ấy mà không sợ!

Giờ này quanh đây chỉ còn mỗi McDonald đang mở cửa.

Lần này, lúc chọn đồ ăn Nhiếp Xuyên cũng không phân vân quá lâu. Cậu há miệng ăn hết một cái hamburger to, giải quyết hai miếng cánh gà rán, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay xử lý nốt cốc Coca, một ngụm uống đến tận đáy, sau đó không thể khống chế mà ợ một cái dài thật là dài.

"Ăn nhanh như thế, rất dễ bị ung thư thực quản." Reese dùng tiếng Trung nói.

Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, trình độ tiếng Trung của Reese tuy là không thể sánh bằng người Trung Quốc chính cống, nhưng mà nếu tiếng Trung mà cũng có bài thi dạng như TOEFL, thì phần thi nói của tên này chắc chắn có thể đạt điểm tối đa.

Reese vừa mới ăn xong cái hamburger của mình, giờ đang thong thả ăn khoai tây chiên. Đầu lưỡi của anh ta chạm vào đầu miếng khoai tây, sau đó cắn lấy nó, hình ảnh này không hiểu sao có cảm giác quyến rũ khó tả.

Nhiếp Xuyên đột nhiên nghĩ, người này không đi quay quảng cáo thật sự quá là đáng tiếc!

Như là đồ uống tăng lực này! Nước hoa thể thao này! Đồ lót nam này!

Sau đó màn hình LED của trung tâm thương mại trong thành phố sẽ chiếu cảnh Reese mặc áo lót trong chơi bóng rổ... Mấy cô gái kiểu gì cũng đứng cả ngày dưới chỗ màn hình, dùng di động quay phim chụp ảnh lại!

"Cậu đang nghĩ cái gì?" Reese ngả người dựa vào lưng ghế phía sau, nụ cười trên môi có chút châm chọc.

Anh ta dường như đoán được Nhiếp Xuyên đang nghĩ gì trong đầu.

Nhiếp Xuyên đột nhiên trở nên căng thẳng: "Không! Tôi không nghĩ gì cả! Chỉ là thấy hơi mệt thôi!"

Nhiếp Xuyên vừa dịch sang bên phải một chút, thì đã đụng phải chân trái của Reese ở dưới bàn ăn. Bên dưới Reese đang mặc quần bóng rổ, cẳng chân thon dài lộ ra bên ngoài, chân Nhiếp Xuyên vừa vặn quẹt trúng, cậu giật bắn mình, vội rụt chân lại, tránh sang một bên khác. Nhưng làm Nhiếp Xuyên càng khiếp sợ hơn chính là, cậu lại đụng trúng đùi phải của Reese.

Reese cảm thấy trên đùi mình bị Nhiếp Xuyên va vào, bèn đụng trở lại một chút, như là đang cảnh cáo Nhiếp Xuyên không được dịch tới dịch lui nữa.

Giờ Nhiếp Xuyên mới nhận ra, mình vậy mà lại ngồi chen chân vào giữa hai đùi của Reese!

Cũng chả trách được... Bàn ăn hai người của McDonald quá hẹp! Với lại, chân cái tên Reese Reddington này dài vậy làm cái gì! Chân dài bộ dùng làm đũa ăn được chắc?

Reese thì dựa lưng về phía sau, nhìn Nhiếp Xuyên một cách hết sức bình tình, nếu anh không đứng dậy, Nhiếp Xuyên thật sự không tiện rời khỏi chỗ ngồi của mình.

"Tôi... Tôi muốn sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua ít đồ..."

"Mua gì?" Reese giống như chỉ vô ý hỏi.

"Sô cô la..."

"Ồ." Reese rốt cục cũng chịu đứng dậy, hai tay nhét trong túi quần.

Trong lòng Nhiếp Xuyên thở phào một hơi, đi đến cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh.

Đã lâu không được ăn sô cô la! Tuy là vừa nãy ăn hamburger cũng no rồi, nhưng mà vừa nhìn thấy đủ loại sô cô la được gói trong hộp, Nhiếp Xuyên lại cảm thấy bụng mình vẫn còn chỗ để ních thêm được nữa.

Cậu nhanh chóng vơ lấy hai gói, lúc đi ra, phát hiện Reese đang đút tay đúi quần, cong khóe miệng nhìn giá để hàng bên cạnh quầy thu ngân.

Cậu thuận theo tầm mắt của đối phương nhìn lại, tức khắc máu dồn hết lên lỗ tai.

Bởi vì chỗ đó để đủ các thể loại hình dáng và mùi vị khác nhau của - Bao. Cao. Su...

Kiểu con trai bên ngoài vừa đẹp trai, học giỏi, lại còn là chủ lực của đội bóng rổ như Reese, chắc là sẽ có rất nhiều cô gái sẵn sàng đồng ý có một đêm xuân với anh ta nhỉ? Hơn nữa, lấy thể lực của Reese mà nói, không chừng một buổi tối có thể thử dùng hết các loại bao cao su có ở đây ấy chứ?

Mọi người đều là đàn ông, nhưng Nhiếp Xuyên lại sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và Reese.

Thấy Nhiếp Xuyên đi tới, Reese cười khẽ một tiếng hỏi: "Sao lỗ tai cậu đỏ vậy?"

"Đâu có đâu..." Nhiếp Xuyên giả vờ hết thảy vẫn bình thường, đặt mấy gói sô cô la của mình lên trên bàn thu ngân.

"Đi lấy thêm hai gói tampon nữa ra đây." Reese nói tiếp.

"Hả? Cái gì? Tampon á?" Nhiếp Xuyên lập tức hỏi lại, "Mua cho bạn gái của anh à?"

Reese cau mày nhìn Nhiếp Xuyên như nhìn một tên ngốc xít: "Đấy là để cậu dùng, đồ ngốc."

Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, cậu là nam, lại không có mùa dâu rụng, mua cái đó làm gì?

Nhìn vẻ mặt cậu vẫn ngơ ra, Reese đột nhiên đưa tay nhéo mũi cậu một cái: "Không phải để nhét ở phía dưới, là nhét vào đây."

Nhiếp Xuyên chợt bừng tỉnh, nếu lúc tập bóng, lỡ may cậu bị khuỷu tay của đối phương đụng trúng mũi, hoặc là vì nguyên nhân gì đó mà chảy máu mũi, thì có thể nhét tampon vô cầm máu đúng không!

Chỉ là... Sao cậu cứ thấy nó quái quái ở đâu đó?

Đại khái là do hôm nay tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc Nhiếp Xuyên ngồi trên chiếc Land Rover của Reese thì hai mắt lập tức dính lại, không tài nào mở ra được.

Đến khi xuống xe, Reese lại đột nhiên gọi cậu.

"Này."

"Hả?" Nhiếp Xuyên lắc lư xoay người lại.

"Đừng nói cho bọn Carlo biết, hôm nay tôi tập bóng với cậu."

"Tại sao?"

"Bọn họ rất phiền." Giọng Reese hạ xuống một quãng tám.

Nhiếp Xuyên đột nhiên giật mình tỉnh táo lại: "Tôi biết rồi."

"Nếu cậu mà dám nói cho mấy người bọn họ biết, tôi sẽ vặt đầu cậu xuống làm bóng chơi."

Đuôi lông mày Reese vừa nhướng lên, Nhiếp Xuyên đánh cái rùng mình.

"Tôi... Tôi thề!"

Động cơ Land Rover khởi động, Reese nghênh ngang rời đi.

Lúc Nhiếp Xuyên về đến phòng ký túc xá của mình, Chu Bân cũng vừa từ thư viện trở về.

Nhiếp Xuyên nằm bẹp dí trên giường, chả muốn nhúc nhích một tí nào.

"A Xuyên! Ông định cứ thế mà ngủ đấy à? Tối nay ông đã làm gì vậy?" Chu Bân thả sách xuống bàn, hỏi.

"Chơi bóng rổ."

"Chơi bóng rổ..." Chu Bân ngẩn người, lập tức toe toét cười, "A Xuyên, Ông mau ngồi dậy cho tôi! Ông chơi bóng xong định không tắm rửa gì cứ thế đi ngủ đấy hả?"

"Mệt quá đi... Có gì để mai hãy nói..."

Chu Bân bất đắc dĩ ngồi ở cạnh giường, nhìn Nhiếp Xuyên đang nằm ườn ra như không có xương ở giường đối diện.

Nhiếp Xuyên ngay cả sức uống ngụm nước cũng không có.

Chu Bân thở dài bó tay: "Ngày mai có muốn tôi gọi ông dậy không?"

"... Có..."

"Tôi biết ngay là sẽ thế này mà." Chu Bân đi sang bên giường của Nhiếp Xuyên, dùng gối ôm đập lên đầu cậu một cái, "Còn có chuyện muốn nói với ông đây."

"... Ngày mai hãy nói..."

Nhưng mà Chu Bân hoàn toàn không có ý định để chuyện đến ngày mai.

"Này, ông biết tôi với Celine đều học báo chí, môn học bắt buộc của bọn tôi giống nhau đúng không?"

Nhắc đến Celine, Nhiếp Xuyên đột nhiên có tinh thần hơn hẳn, cậu ngẩng đầu lên: "Celine làm sao cơ?"

Chả lẽ cô ấy thực sự đang hẹn hò với Reese Reddington à?

Nhiếp Xuyên nhớ đến cảnh hôm nay, lúc Reese đứng trước giá để áo mưa trong cửa hàng tiện lợi, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

"Celine hỏi cậu, cuối tuần này có rảnh không, bạn của cô ấy có tổ chức một buổi Party bể bơi, hỏi chúng ta có muốn tới chơi không."

"Party bể bơi?" Hai mắt Nhiếp Xuyên sáng lên, trong đầu hiện lên hình ảnh vô số mỹ nữ mặc bikini từ dưới bể bơi nhảy lên.

Còn Celine lắc hông, đi đến trước mặt Nhiếp Xuyên đang ngồi cạnh bể, nâng ly rượu đưa đến bên môi cậu.

A a a... Máu mũi muốn nhuộm đỏ bể bơi luôn rồi!

"Này! Này! Tên ngốc nhà ông mau hoàn hồn đi!" Chu Bân lại âm thầm lấy gối đầu nện cho Nhiếp Xuyên một cái.

"Đi! Đi! Đương nhiên là phải đi rồi!" Nhiếp Xuyên vô cùng nghiêm túc, gật đầu một cái thật mạnh.

Chu Bân bó tay, liếc xéo Nhiếp Xuyên một cái: "Vậy ngày mai ông nhớ gọi điện thoại lại báo cho Celine một câu. Nhưng mà... Lấy cái thân hình gà giò này của ông, ông nghĩ ông mặc quần bơi có thể so sánh được với mấy tên của đội tuyển bơi lội, đổi tuyển bóng bầu dục à, dáng ông có chỗ nào đáng nhìn chứ?"

"... Mấy người đó cũng đi à?"

Chu Bân gật đầu.

"Vậy tôi nên làm thế nào bây giờ?"

"Đề nghị của tôi chính là, ông nói cho Celine biết, ông rất muốn tham gia Party bể bơi, nhưng mà mỗi tháng trong người ông luôn có mấy ngày không được tiện lắm, cho nên chỉ có thể ăn mặc chỉnh tề, đứng trên bờ uống chút gì đó, thuận tiện thưởng thức vóc người xinh đẹp của các cô ấy."

"Luôn có mấy ngày không tiện?" Lông mày Nhiếp Xuyên nhướng lên, sau đó túm lấy gối đầu điên cuồng đập cho Chu Bân một trận.

Đối với buổi Party bể bơi lần này, Nhiếp Xuyên rất là chờ mong. Cậu với Chu Bân đã đến Mỹ một thời gian dài rồi, nhưng từ đầu đến đuôi vẫn không thể dung nhập được vào cuộc sống và văn hóa của người bản xứ nơi đây, Nhiếp Xuyên cũng muốn biết, party bể bơi của sinh viên liệu có giống như trong phim truyền hình hay không.

Cậu rất nhanh chìm vào trong giấc ngủ, Chu Bân cam chịu giúp Nhiếp Xuyên cởi giày, rồi lại đắp chăn lên cho cậu.

Nhiếp Xuyên nằm mơ một giấc mơ vô cùng đẹp, trong mơ, cậu ngồi ở bên cạnh bể bơi, mà Celine thì tựa như một nàng tiên cá, lặn xuống dưới nước, bơi về phía cậu.

Khi nàng từ dưới nước trồi lên, sợi tóc ẩm ướt dính vào sau đầu, mũi và lông mày đọng nước, từng hạt long lanh như thủy tinh, nàng vén một lọn tóc vàng ra sau tai, hai tay chống xuống hai bên của Nhiếp Xuyên rồi ngẩng đầu hôn lên môi cậu.

Ngay tại khoảnh khắc đó, Nhiếp Xuyên bị một lực kéo xuống dưới bể bơi, kỹ năng bơi lội của cậu không tệ, hồi cấp ba, mỗi lần nghĩ hè cậu đều về nhà dưới quê của ông ngoại xuống sông chơi đùa, thế nhưng, sức của đối phương rất lớn, dưới tình thế cấp bách, cậu không ngừng dãy giụa, mãi đến khi cậu nhìn rõ được mặt mũi tên đang kéo mình kia.

Reese Reddington!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.