Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 70: Chương 70: Sư tử nhỏ không phải thú cưng






31/07/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Đôi mắt của Reese cách Nhiếp Xuyên càng lúc càng gần, trên môi Nhiếp Xuyên thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Reese khi anh nói chuyện.

Vai Nhiếp Xuyên vô thức căng lên.

Reese... Sao có thể tưởng tượng ra những chuyên như này chứ! Cái tên này... Có phải là đang lừa cậu không?

"Sau này, những tưởng tượng đó đều trở nên vô nghĩa, tôi chỉ không ngừng hôn em, lại hôn em, cho đến khi em không thể hít thở được nữa, cho dù có vì tôi mà nghẹt thở chết, tôi vẫn ảo tưởng em sẽ ôm chặt lấy mình, không buông ra." Giọng nói của Reese rất bình thản, rồi lại mang theo một loại sức mạnh không rõ.

Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, cậu chưa bao giờ nghĩ là kiểu người như Reese cũng sẽ... Có loại suy nghĩ mãnh liệt lại không thực tế như vậy.

"Nếu như chỉ là hôn môi mà thôi, thì đối với tôi nó vẫn không đủ. Mỗi lần em nhảy lên ném bóng vào rổ, tôi đều sẽ đuổi theo đường nét thân thể em. Tôi muốn dùng ngón tay mình cảm nhận sức mạnh ở eo của em, tôi muốn môi mình cảm nhận đường nét đôi chân em... Tại sao lại có nhiều người đang nhìn như vậy? Nếu bọn họ không có ở đây, tôi có thể đặt em lên sân bóng, mở rộng thân thể em, muốn làm gì thì làm."

Reese dùng âm thanh lạnh lẽo, ngữ điệu bình thản trần thuật lại những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ đánh thẳng vào trong lòng Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên hoàn toàn ngốc luôn.

"Anh... Cái người mà trước kia anh nói... Là em à?"

Chả lẽ cái người mà Reese vẫn luôn nói đến chính là cậu, người anh thích thực ra vẫn luôn là mình à?

Chuyện làm cậu phiền muộn khổ sở lâu như vậy, nói cho cùng... chỉ là do cậu tự mình ghen với mình, còn đâu thì hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào hả?

Reese không trả lời câu hỏi này, mà tiếp tục nói: "Cho nên em có biết, khi chúng ta cùng tập bóng một chọi một ở sân bóng trong kho hàng, tôi muốn làm gì không? Tôi tự nhủ với mình, đây là cơ hội tốt đến thế nào? Tôi có thể mạnh mẽ đè em xuống, làm tất cả những gì mà mình muốn làm. Cho dù em kêu lớn thế nào, khóc la thảm thiết ra sao, đều không có ai có thể tới ngăn tôi lại cả."

Reese cụp mắt xuống, Nhiếp Xuyên thậm chí không thể tưởng tượng nổi, làm thế nào mà anh có thể dùng ngữ khí lưu luyến, dịu dàng như vậy nói ra hết thảy những ảo tưởng điên rồ trong đầu, mà cậu lại là trung tâm trong những ảo tưởng đó?

"Em... Em không muốn nghe nữa! Em buồn ngủ rồi! Em muốn ngủ trưa!"

Nhiếp Xuyên nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu.

Trái tim của cậu điên cuồng nhảy lên như muốn vỡ tung ra đến nơi. Hóa ra mấy cái cậu từng YY về Reese, hoàn toàn không đủ đô!

Cậu có nên vui mừng là mình với Reese đến kho hàng đó tập bóng nhiều lần như vậy, mà vẫn còn bình an vô sự đến giờ không?

Nói đến sức mạnh, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Reese, nếu lúc đó Reese ra tay thật, chắc cậu ngỏm luôn rồi?

Nhưng Reese hoàn toàn không có ý định dừng lại, anh kéo chăn xuống dưới tai Nhiếp Xuyên, cúi người ghé sát lại, Nhiếp Xuyên thậm chí có thể cảm giác được Reese đang như có như không hôn lên vành tai mình.

"Nếu lỡ em chán ghét tôi, không bao giờ muốn nhìn thấy tôi nữa? Vậy tôi biết làm sao đây? Không bằng nhốt em lại, để trên đời chỉ có mình tôi nhìn thấy em là tốt nhất."

Nhiếp Xuyên thò tay ra muốn che tai vào, nhưng cổ tay lại bị Reese giữ lại.

"Em thử đoán xem, sau khi trở thành bạn cùng phòng của em, mỗi ngày tôi đều nghĩ gì?"

"Không cần nói! Không cần nói! Em không muốn biết!"

"Thực sự muốn xốc chăn của em lên, muốn nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của em... Muốn đâm sâu vào em, muốn nghe em phát ra những âm thanh khác..."

Nhiếp Xuyên chỉ muốn khóc thôi! Đây không phải cái cậu muốn nghe mà!

"Muốn phá hỏng em, muốn chiếm được em, muốn em vì tôi mà sức cùng lức kiệt."

"Em không nghe! Em không nghe! Em không nghe!" Nhiếp Xuyên cố ý nói to, để giọng mình át đi tiếng của Reese.

"Cho nên tôi ở trong đầu thực chiến nhiều lần lắm rồi, kỹ thuật nhất định rất tốt. Em có muốn hôm nay mình thử một chút không?" Reese hỏi.

Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy chỗ xương cụt của mình bắt đầu nhoi nhói đau, rõ ràng là không bị thương...

"Không muốn! Em không có hứng thú!"

Phí lời, chỉ mới hôn môi thôi anh đã dùng sức như vậy rồi, nếu là 'Gì kia' thật... Em còn sống được nữa chắc!

"Không muốn thật à?"

"Không muốn! Em chắc chắn, khẳng định tuyệt đối không được!"

Nhiếp Xuyên giật chăn xuống, dùng biểu tình hết sức nghiêm túc nói với Reese.

Sau đó cậu phát hiện, nụ cười trên môi Reese có hơi rạng rỡ quá đà.

Cậu lại bị người này đùa bỡn nữa...

Reese cúi đầu xuống, mổ nhẹ lên môi Nhiếp Xuyên một cái: "Đồ ngốc."

Anh vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Nhiếp Xuyên, vòng tay ôm lấy cậu.

Nhiếp Xuyên bĩu môi: "Vừa nãy anh cố ý làm em sợ đấy à?"

"Không phải, đều là thật."

Nhiếp Xuyên run lên, nghĩ thầm, Reese nhất định là muốn dọa sợ cậu, sao có thể là thật được!

"Thực ra, nhưng cái tôi nghĩ còn quá đáng hơn thế nhiều." Giọng nói của Reese vờn quanh bên tai Nhiếp Xuyên.

Cậu đột nhiên cảm thấy cuộc đời thê lương kinh khủng...

Một lúc sau, Reese vẫn không có động tĩnh gì, Nhiếp Xuyên thò đầu từ trong chăn ra, quay đầu lại nhìn, phát hiện Reese chống hai tay cạnh gối của cậu, không biết đã nhìn như thế bao lâu rồi.

"Này, giải đấu hàng năm sắp tới rồi."

"Ừm, em biết."

"Em nghĩ chúng ta sẽ đi được đến đâu?" Reese hỏi.

"Chúng ta sẽ vào đến vòng loại trực tiếp, sau đó thẳng một đường giành cúp vô địch." Nhiếp Xuyên trả lời.

"Ai cho em cái tự tin đó hả?" Reese nhịn cười hỏi.

"Anh nha." Nhiếp Xuyên trịnh trọng đáp.

Sau đó Reese nở nụ cười, chầm chậm cúi thấp đầu, cà chóp mũi mình lên chóp mũi Nhiếp Xuyên.

"Em mà còn đáng yêu như thế nữa, tôi sợ mình sẽ nhịn không được mà thực hành những ảo tưởng trong đầu đấy."

Nhiếp Xuyên rụt lại, bắt đầu tự mình bổ não: Mình có nên kiếm cái quần trinh tiết về mặc không nhỉ?

Giải đấu bóng rổ hàng năm cho chia ra sân nhà và sân khách, này cũng có nghĩa là Nhiếp Xuyên sẽ thường xuyên theo đội bóng đi xe buýt của tường hoặc là đi tàu hỏa đến những nơi khác thi đấu.

Trận đầu tiên trong mùa giải mà Nhiếp Xuyên vào sân, đối thủ chính là đội UKB mà cậu từng có trận đấu tập.

Không khí bên trong sân bóng rổ của bọn họ sôi sùng sục, tiếng hò reo cổ vũ vang lên không ngớt.

Nhiếp Xuyên đeo ba lô trên lưng, ngửa mặt lên, tựa như bị bầu không khí nhiệt huyết này bao phủ, mở mịt đi theo sau Carlo tiến vào.

Tối hôm qua cậu hưng phấn quá, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, còn dậy kiểm tra đi kiểm tra lại ba lô và giày bóng rổ đến mấy lần. Về sau, Reese cũng phải mở đèn bàn lên ngồi dậy.

Nhiếp Xuyên cứ tưởng Reese sẽ trách mắng cậu vì cái tội bấn loạn, không chịu bình tĩnh, nhưng không ngờ đối phương lại xuống giường cùng cậu kiểm tra đồ đạc một lần nữa.

"Dây giày không có vấn đề gì, giày cũng không hỏng ở đâu cả, là loại đế giày mà em thích. Bên trong có đủ bao cổ tay, bình nước, khăn mặt. Thẻ học sinh cũng để vào rồi."

Không biết tại sao, sau khi Reese kiểm tra đồ hộ cậu xong, cậu lại thấy đặc biệt an tâm, ngủ cũng cực kỳ ngon.

"Hey, Allen! Lần đầu tiên tham gia vào giải đấu, có phải cậu hồi hộp lắm không?" Carlo búng tay cái tách ngay trước mặt Nhiếp Xuyên, kéo sự chú ý của cậu trở lại.

"Ồ... Có một chút..." Nhiếp Xuyên gãi gãi sau gáy.

"Sô cô la của cậu đâu? Có muốn ăn một miếng không?" Ewing ôm vai Nhiếp Xuyên hỏi.

Nhiếp Xuyên nhìn Reese đang đứng khỏi động cổ tay cách đó không xa, trong lòng có hơi rén.

"Tôi không mang sô cô la..."

Từ sau lần bị sâu răng phải đi nhỏ kia, Reese đã tịch thu hết sô cô la của cậu rồi. Ngay cả đồ ngọt, Nhiếp Xuyên cũng rất ít khi được mó tới.

"Hả? Cậu thế mà quên mang sô cô la á?" Ewing thấy khó mà tin nổi, lại liếc mắt nhìn Reese ở bên kìa, hình như đã đoán ra được gì đó, "Ầy, Reese chính là kiểu người độc đoán như vậy đấy... Nhưng mà cậu ta cũng là vì tốt cho cậu!"

Huấn luyện viên Gordon vỗ tay một cái, tất cả cầu thủ bèn lập tức tập hợp ở chỗ ông: "Hôm nay là trận đấu đầu tiên của chúng ta trong mùa giải năm nay! Ai cũng có cơ hội được vào sân, ai cũng có khả năng bị thay ra bất cứ lúc nào! Hiệp đầu tiên, Carlo, Black Mount, Ewing, Peter, Allen!"

Mọi người ngây ra, Reese thế mà không được ra sân à?

UKB thường xuyên đấu tập với DK, tuy là kết quả chung cuộc hầu hết đều là DK giành chiến thắng, nhưng chênh lệch điểm giữa hai đội cũng không lớn. Vậy mà huấn luyện viên Gordon lại không cho Reese vào sân, nhỡ hôm nay UKB phát huy tốt hơn thường lệ thì sao?

"Allen." Huấn luyện viên Gordon đánh cằm ra hiệu, Nhiếp Xuyên lập tức đi đến trước mặt ông.

"Đây là bước đầu tiên để trò thích ứng với nhịp độ của giải đấu. Trong số những đối thủ đáng gờm mà chúng ta sắp gặp, UKB không phải là đội mạnh nhất, nhưng họ là đội bóng hiểu rõ chúng ta nhất trong giải. Muốn đánh bại bọn họ, trò có biết mình nên làm cái gì không?"

"Nằm ngoài dự đoán của bọn họ." Nhiếp Xuyên nghiêm túc trả lời.

"Rất tốt, chính là như vậy." Huấn luyện viên Gordon vỗ vỗ hai má Nhiếp Xuyên, "Đi thôi nào, mấy đứa."

Các cầu thủ lần lượt lên sân, trên khán đài bắt đầu nghị luận xôn xao.

"Oh my God, DK đây là đang xem thường UKB à? Thế mà không cho Reese vào trận! Chẳng lẽ Reese bị trấn thương rồi à?"

"Nghe nói Connor rút khỏi DK rồi, thực lực của họ giảm xuống không ít, hiện giờ lại không để Reese ra sân, họ định chơi chiến thuật vò mẻ không sợ nứt sao?"

"Này thì còn cái gì đáng để xem nữa? Mất công tôi ngồi xe từ rõ xa tới để xem trận hôm nay!"

Trên khán đài, một thanh niên trẻ ngồi chống cằm, khẽ mỉm cười nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nhiếp Xuyên, cậu đang ngẩng đầu chuẩn bị tranh bóng trong sân: "Tại sao khả năng tưởng tượng của các cậu lại kém thể nhỉ? Có lẽ dù có mặt Reese trên sân hay không, trận đấu này DK vẫn sẽ thắng thôi."

Mấy sinh viên đang sôi nổi thảo luận tức tối quay lại nhìn, sau đó một người trong đó kêu lên: "Cậu là Relvin của UFR!"

Reese cười cười, đặt ngón tay lên giữa môi, ra hiệu cho họ im lặng: "Hey, trận đấu sắp bắt đầu rồi."

Black Mount và trung phong của đối phương nhảy bật lên, Black Mount đập bóng về cho đồng đội, Nhiếp Xuyên đón được bóng xong lập tức nhanh chóng xông sang phần sân của đối phương.

Nhiếp Xuyên nghĩ là mình sẽ vì quá hội hộp mà mắc sai lầm liên tục y như hồi đấu tập với UKB, nhưng sau đó cậu phát hiện, trong nháy mắt cậu nhận được bóng, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn sót lại tiếng gió bị kéo ra khi cậu chạy.

Trước mắt cậu chỉ còn lại rổ bóng của đối phương, cậu chạy hết tốc lực, đối mặt với hậu vệ khống chế bóng của đối phương, đột ngột dừng lại, sau đó thoải mái dẫn bóng lách sang một bên khác vượt qua người, tiếp tục xông lên.

Trong vòng hai giây, cậu gần như đã vượt qua tất cả các cầu thủ phòng thủ của UKB.

Đám sinh viên trên khán đài nhìn mà há hốc miệng.

"Nhanh... Nhanh quá..."

Trên mặt Nhiếp Xuyên không có biểu tình gì, đối mặt với trung phong của đối phương, cậu nhảy bật lên, độ cao kia khiến cho mọi người không khỏi trợn to mắt, có lẽ gương mặt mới chưa có tên tuổi gì này sẽ là người có cú slam dunk đầu tiên trong giải đấu năm nay!

Nhưng Nhiếp Xuyên lại thực hiện một pha xoay người trên không hết sức tự nhiên, đưa bóng lên rổ.

Từ góc độ này chắc chắn không thể đưa bóng vào rổ được, ngay khi tất cả mọi người cho là trung phong của UKB sẽ cướp được bóng bật bảng, thì Carlo nhảy lên, đóng bóng trên không sau đó làm một cú slam dunk vang dội.

Chỉ nghe "Rầm ——" một tiếng thật lớn, toàn bộ sân bóng đều điên cuồng ồ lên.

Sau khi tiếp đất, Nhiếp Xuyên lập tức xoay người chạy về, không chút lưu luyến.

"Ồ, hóa ta tên nhóc đó nhanh như vậy. So với cú Sky hook lần trước thì khả năng bộc phát tốt hơn không ít." Relvin ngồi trên ghế khán giả lầm bầm tự nói với mình.

Không tới mười giây, Nhiếp Xuyên đã thành công chặn được một quả từ trong tay hậu vệ dẫn bóng của đối phương, ngay sau đó cậu thực hiện một bước thăm dò, tiếp đó là chuyển hướng một bên vượt qua tiền phong hàng trong của đối phương, trong nháy mắt đột phá hàng phòng thủ của tiền phong hàng ngoài, một lần nữa tiến vào khu vực dưới rổ của UKB.

Huấn luyện viên của UKB sốt ruột hét: "Ngăn cậu ta lại! Ngăn cậu ta lại!"

"Đùa à, làm sao có thể cản được." Có người ngồi xuống bên cạnh Relvin, nói với giọng điệu có chút chế giễu.

Khi tất cả mọi người đều cho là Nhiếp Xuyên sẽ lên rổ ghi điểm, cậu lại chuyền bóng về phía sau, mà tất cả cầu thủ của UKB đều đang tập trung sự chú ý, phòng thủ Nhiếp Xuyên, thành ra Ewing hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào, nhảy lên ném bóng từ vạch ba điểm!

Lúc pha bóng đã đi vào rổ, Relvin mới quay mặt sang, nhìn thanh niên cao ráo mặc quần áo thể thao đang ngồi cạnh mình, cười cười: "Yo, Owen Whishaw, sao cậu lại tới đây?"

"Đi ngang qua thôi." Owen trưng lên một nụ cười rất có phong độ đàn ông.

Chỉ có ai đã từng cùng anh ta đối mặt trên sân bóng, mới biết được sự hung ác ẩn sâu trong xương người này.

"Đi ngang qua? Thật đấy à?"

"Tới xem thử coi thú cưng Reese nuôi thế nào rồi." Owen nhìn chằm chằm theo bóng lưng đang mải miết chạy của Nhiếp Xuyên, giống như ác thú náu mình trong bóng tối, khóa chặt chú hươu con nhìn như đang tự do tự tại chạy chơi.

"Có vẻ như là được nuôi rất không tồi. Sư tử con lúc nhỏ đúng là thoạt nhìn rất giống mèo nhà, nhưng sư tử chung quy vẫn là sử tử. Cẩn thận bị cắn cho máu me đầm đìa đấy."

Ngón tay Relvin vẽ thành một vòng tròn trong không trung, trung tâm của vòng tròn trước sau gì vẫn là Nhiếp Xuyên.

Lúc này Nhiếp Xuyên vừa thực hiện một đường truyền nhanh, bóng đến tay Peter, Black Mount ở dưới giỏ kiềm chế trung phong của đối thủ, Peter thành công ghi điểm.

Nhịp điệu trận đấu được DK vững vàng nắm chắc trong tay.

Hậu vệ dẫn bóng của UKB kéo áo lau bớt mồ hôi đọng trên cằm, cậu ta nhìn Nhiếp Xuyên, cau mày nghĩ: Lần đấu tập trước đó, cái tên này linh hoạt thì linh hoạt đấy, nhưng khả năng bộc phát không đủ. Không ngờ chưa đến một năm, cậu ta đã tiến bộ nhiều như vậy rồi!

Tốc độ tấn công và phòng thủ của DK rất nhanh, hiệu suất ghi bàn rất cao, nhưng tất cả các cầu thủ đều ở trạng thái sung sức, cái này cùng với việc Nhiếp Xuyên luôn tạo cơ hội ghi bàn cho đồng đội không thể tránh khỏi quan hệ.

Trái lại, UKB thì mệt mỏi chạy khắp sân, thần kinh căng như dây đàn, sắp bị Nhiếp Xuyên kéo cho đứt rời ra rồi.

Huấn luyện viên Gordon sờ cằm, lắc đầu bất lực: "Vốn định để Allen vào sân để thích ứng với nhịp điệu thi đấu. Nhưng mà hình như cậu ấy không cần thích ứng gì hết, trái lại còn để bại lộ thực lực."

Reese quay đầu sang, nhìn thấy trên khán đài, Relvin đang chống cằm, vẫy vẫy tay với mình, mà bên cạnh anh ta còn có cả Owen Whishaw.

Hiệp thi đấu đầu tiên kết thúc, trên khán đài là tiếng bàn tán xôn xao.

"Oa! Cái cậu tóc đen kia thật là lợi hại! Tuy là từ đầu đến cuối đều không ghi một điểm nào, nhưng vẫn cảm thấy cậu ta... Thật là đỉnh!"

"Đúng vậy! Tốc độ cực nhanh, hơn nữa kỹ thuật lắc vai và biến hướng thực sự quá trâu bò luôn, nói dừng là dừng! Nói tăng tốc là tăng tốc được ngay!"

"Còn cả lúc chuyền bóng cho đồng đội nữa chứ, quá là đẹp trai!"

Nhiếp Xuyên kéo áo lên lau mồ hôi đọng trên cằm và trên trán, chạy chậm về chỗ Reese, eo cậu cứ thế lộ ra ngoài, mơ hồ có thể nhìn được cả đường cong xinh đẹp ở eo cùng cơ bụng không quá khoa trương.

Reese trực tiếp thò tay kéo vạt áo của Nhiếp Xuyên xuống, sau đó trùm khăn mặt lên đầu cậu.

"Làm tốt lắm." Huấn luyện viên Gordon vỗ tay một cái, "Hiệp sau Allen ra sân, Reese lên đi."

"Á! Bọn em đang chơi vui mà! Không muốn đổi Allen xuống đâu!" Carlo lập tức kêu to gọi nhỏ.

Ewing từ phía sau đá cho Carlo một cú: "Huấn luyện viên nói cái gì thì chính là cái đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.