Mạnh Mẽ Công Thủ

Chương 45: Chương 45: Tâm tư Reese, như kim đáy biển






Edit: Nhật Nhật

...

Reese quay đầu lại, đuôi lông mày nhướng lên: "Giữa hai người họ thì có thể phát sinh chuyện gì?"

"Nhiều lắm chứ! Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, ngủ chúng, hay yêu nhau cũng được nữa!" Carlo nghiêm trang nói.

"Ngớ ngẩn."

"Không tin cậu cứ chờ xem!"

Lúc này, Ewing kéo cổ áo sau của Nhiếp Xuyên ra, từ góc độ đó, Ewing hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ phần lưng của Nhiếp Xuyên.

"Allen! Cậu ngốc chết đi được! Cậu mặc áo ngược rồi kìa!" Ewing ôm bụng cười như nắc nẻ.

"Không thể nào!" Nhiếp Xuyên cúi đầu nhìn mép áo của mình, phát hiện tất cả đường chỉ đều đang lật hết ra ngoài, "Ôi má? Ngược thật à... Lầm sau nhất định tôi sẽ mua mấy cái áo phông hoa hòe hoa sói, cái loại một màu này mặc phiền chết đi được!"

"Phiền cái gì? Nhất định là tại cậu buổi sáng mắt nhắm mắt mở mặc nhầm! Nhanh đổi lại đi! Mặt mũi đều ném ra tận biển Thái Bình Dương rồi!"

Nhiếp Xuyên cười khì khì, đứng đối diện với Ewing, cứ thế cởi áo phông trên người ra, lộn lại rồi nhanh chóng mặc vào.

Carlo sờ cằm tiếc hùi hụi: "Ầy, tại sao người phát hiện Allen mặc áo ngược không phải là tôi chứ?"

"Ngớ ngẩn." Reese lạnh lùng ném lại một câu như vậy rồi rời đi luôn.

Sáng hôm sau, lúc Nhiếp Xuyên cùng Reese làm bài luyện tập buổi sáng, cứ có cảm giác bầu không khí có chút âm u khó tả.

Đương nhiên, bình thường Reese* cũng ít nói, nhưng mà Nhiếp Xuyên cảm thấy vấn đề hôm nay không chỉ là nói ít mà ngay cả đáp lời cũng ít hơn mọi khi.

*Chỗ này chị Bí để là Lisbon, mà nó cả liên quan gì đến câu cả, tìm cũng không thấy có ngôn ngữ mạng nào liên quan nên tôi đoán chị ý đánh sai chính tả thôi, mạnh dạn đổi lại thành Reese cho nó liên quan đến vế sau của câu nhé.

Trước đây, Reese còn có thể thỉnh thoảng vỗ vai Nhiếp Xuyên một cái để nhắc cậu chạy nhanh hơn, hoặc là nếu chạy trước cậu thì sẽ giảm tốc độ, xoay người lại kiểm tra coi Nhiếp Xuyên có trộm lười hay không. Có lúc cậu còn nghĩ không biết có phải mắt Reese mọc đằng sau gáy hay không, không thì sao cứ mỗi lần cậu định trộm lười một tí thì lại bị bắt quả tang ngay lập tức chứ?

Nhưng mà hôm nay, Reese căn bản không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái nào.

Nhiếp Xuyên cảm thấy nhất định mình mắc hội chứng Stockholm thời kỳ cuối rồi, Reese không coi chừng cậu chặt như trước nữa, cậu lại cảm thấy không quen!

Bài huấn luyện buổi sáng kết thúc, Reese đi đến chỗ họ để khăn mặt cùng nước ở cạnh đường chạy, phát hiện cạnh đó vậy mà còn để một ít bánh quy tự làm. Không biết là do bạn nữ nào hâm mộ Reese cống hiến.

Nhiếp Xuyên biết Reese không có hứng thú với đồ ngọt, càng đừng nói đến chuyện sẽ mang mấy món đó theo người, bèn cầm túi bánh quy nói: "Này, Reese, mở cái này ra ăn đi?"

"Cậu muốn thì tự bóc ra mà ăn." Reese vắt khăn mặt lên vai, xoay người rời đi.

Nhiếp Xuyên vội vàng đuổi theo, đưa một miếng bánh quy việt quất lên bên miệng Reese: "Vậy anh ăn một miếng đi! Đây là người ta có lòng làm cho anh ăn, anh một cái cũng không thử qua..."

Ánh mắt Reese quét tới, Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm thấy áp lực, cậu đang muốn rụt tay về, ai ngờ Reese lại đột nhiên hơi cúi xuống.

Đây là đồng ý nếm thử hả?

Nhiếp Xuyên hớn hở dâng miếng bánh lên, Reese hé miệng, dùng sức cắn lên ngón tay đang cầm bánh của Nhiếp Xuyên, dường như đối phương muốn cắn đứt ngón tay cậu luôn vậy.

"Áu!" Nhiếp Xuyên rụt mạnh tay về, bánh quy chỗ cậu cầm nát vụn rơi xuống đất.

Reese xoay người, tiêu sái rời đi.

Tôi có lỡ giẫm vào chân anh mà quên chưa xin lỗi hả? Cho dù không muốn nói bằng tiếng Trung, anh cũng có thể nói bằng tiếng Anh cho tôi biết cơ mà a a a!

Nhiếp Xuyên cúi đầu nhìn ngón tay đáng thương thương của mình, dấu răng của Reese in rõ một một luôn. Đây là căm hận cậu đến mức nào chứ, cắn ác như vậy!

Cuối tuần này, là buổi phụ đạo của huấn luyện viên Gordon cho Reese và Ewing. Đương nhiên, Nhiếp Xuyên và bọn Carlo cũng có đi.

Lúc Reese và Ewing chơi một chọi một, Ewing có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế lạnh lùng mà nghiêm túc trên người Reese.

Rõ ràng đã cùng Nhiếp Xuyên tập luyện rất lâu, nhưng pha cắt bóng hai bên trái phải của Ewing cũng đa dạng hơn trước rất nhiều, nhưng tốc độ và sức mạnh của Reese vẫn hoàn toàn áp chế được Ewing, nắm bắt toàn bộ nhịp điệu thi đấu trên sân, hạn chế hầu hết phạm vi hoạt động của Ewing.

Ewing bị Reese kèm chặt, gần như không kiên nhẫn nổi nữa, nhiều lần suýt chút nữa là phạm quy.

"Thế nào mà tôi lại thấy hôm hay Reese có vẻ không được vui nhỉ?" Carlo gãi gãi đầu, nhìn Ewing một cách đầy cảm thông.

"Mỗi ngày hôm nay không vui thôi á? Tôi thấy anh ta không vui từ mấy hôm nay rồi." Nhiếp Xuyên dùng tiếng Trung nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Hả? Allen? Cậu nói gì đó?"

Ngay lúc Carlo vừa hỏi, Ewing sử dụng động tác giả vượt qua Reese, Carlo siết chặt nắm đấm: "Hay lắm!"

Nhưng Nhiếp Xuyên lại nhíu mày. Cái động tác giả kia ngay cả cậu cũng có thể nhìn ra, làm gì có chuyện Reese lại không phân biệt được chứ?

Quả nhiên, Ewing vừa nhảy lấy đà, Reese đã lập tức hành động.

"Đừng ném rổ ——"

Nhiếp Xuyên vừa mới hô lên, Reese đã như một lưỡi kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, khí thế kinh người, độ cao anh nhảy tới hoàn toàn chặn lại góc độ ném rổ của Ewing, mạnh mẽ đập bóng xuống.

Ewing ngã bệt xuống đất, chống tay trợn to hai mắt nhìn Reese.

Trong nháy mắt cậu ta biết rõ, động tác giả kia của mình đã sớm bị Reese nhìn ra. Reese chờ chính là khoảnh khắc mà mình tới gần muốn ném bóng vào rổ, mục đích chính là muốn hoàn toàn chặn đứng cậu ta!

Ewing rất muốn hỏi Reese một câu, tôi với ông rốt cuộc là có thù hận gì! Nhưng mà nghĩ lại, đây là do bản thân mình tài nghệ không bằng người, không thể oán trách ai được, cho nên chỉ đành phủi phủi bụi đất phía sau rồi đứng lên.

Huấn luyện viên Gordon vỗ tay đi đến chỗ Ewing: "Ewing, tỷ lệ ném bóng ba điểm của trò là cao nhất trong toàn đội, nhưng trên sân bóng, trò không thể cứ bị động chờ cơ hội ném rổ tự đến với mình."

"Em hiểu rồi, huấn luyện viên." Ewing gật gật đầu.

Huấn luyện viên Gordon gật đầu nói tiếp: "Cho nên lần tập luyện cùng Reese này, tôi đã thấy được sự tiến bộ của trò. Kỹ thuật dẫn bóng vượt người của trò đã đa dạng và linh hoạt hơn trước nhiều, những vẫn cần phải luyện tập thêm nữa, như vậy độ linh hoạt trên sân bóng của trò mới càng được đảm bảo."

"Vâng, huấn luyện viên." Được khẳng định, Ewing quay lại giơ ngón cái với Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên cũng cười.

Carlo rủ mọi người cùng đi ăn đồ ăn Mexico, Ewing giơ cả hai tay hai chân tán thành, lúc Nhiếp Xuyên nhìn về phía Reese, Reese lại chỉ nói một tiếng "Tôi có việc", rồi quay người đi luôn.

"Rốt cuộc là Reese bị sao thế?" Ewing khó hiểu hỏi.

Huấn luyện viên Gordon sờ sờ cằm, dùng giọng điệu vô cùng thâm sâu bí hiểm lại không đứng đắn tí nào nói: "Chắc là... phiền não thời kỳ nổi loạn tuổi dậy thì chăng?"

Mọi người: "..."

Thái độ lạnh như băng của Reese cứ vậy kéo dài cho đến tận buổi chiều thứ ba tuần kế tiếp, Nhiếp Xuyên giống như thường lệ cùng Reese đến phòng tập thể hình.

Kể từ sau trận đấu tập lần trước, kế hoạch tập luyện của huấn luyện viên Gordon dành cho Nhiếp Xuyên đã tăng thêm phần rèn luyện lực eo và lưng cho cậu.

Nhiếp Xuyên có hỏi qua Reese, tăng cường sức mạnh của hai bộ phận này có tác dụng gì?

Reese hỏi ngược lại: "Cậu không phải muốn tập chuyển hướng trên không và Skyhook à? Tăng cường sức mạnh ở vùng eo là để duy trì khả năng giữ cân bằng trên không."

"Vậy có phải tôi cũng có thể học layup ngược giữa không?" Nhiếp Xuyên hết sức chờ mong, hỏi.

Reese cong môi, nhìn Nhiếp Xuyên châm chọc: "Chưa học đi mà đã muốn học bay à?"

"..."

Tuy là bị đả kích quá chừng, nhưng mà như vậy với là Reese của mọi khi!

Chứ không phải như bây giờ, rõ ràng là đang ở ngay bên cạnh cậu, mà ngay cả một câu mang tính chất góp ý cũng không có.

Kể cả là kiểu góp ý đầy trào phúng cũng được!

Sau khi buổi tập của ngày kết thúc, Nhiếp Xuyên khoác ba lô gọi điện cho Ewing, hẹn buổi tối cùng nhau tập.

"Có muốn gọi pizza làm bữa khuya không!" Ewing đúng chất là kẻ tham ăn, cho dù gọi điện thoại hẹn tập bóng cùng không quên nói thêm về vấn đề ăn uống.

"Hả? Được được! Tôi muốn suất double cheese!"

"Muốn thêm thịt bò nữa chứ gì!"

"Đúng! Đúng!"

Mấy ngày nay vừa hoàn thành huấn luyện với Reese xong lại đi tập với Ewing, Nhiếp Xuyên phát hiện mình càng lúc càng nhanh đói.

Chỉ cần nhớ đến mùi bánh pizza thơm lừng là nước miếng của cậu đã chảy ròng ròng, Nhiếp Xuyên vừa quay người đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Reese, suýt chút nữa là bị nước miếng của chính mình làm sặc chết.

"Khụ khụ khụ!" Nhiếp Xuyên đấm ngực kho khan.

"Allen, cậu làm sao vậy?"

"Không có việc gì... Không có việc gì!"

Nhiếp Xuyên dập máy xong, vừa mới đi đến bên cạnh Reese, Reese đã mở miệng nói: "Tôi còn có việc, cậu tự đi về trường đi."

"Hả?" Mặt Nhiếp Xuyên nhăn như quả táo tàu.

Quen ngồi xe của Reese rồi, giờ phải tự mình bắt xe buýt đi về trường các kiểu, nghe có hơi đau mề.

Nhiếp Xuyên đang định nói thêm gì đó, Reese đã khoác ba lô đi ra khỏi phòng tập.

Kết quả của chuyện này chính là, Nhiếp Xuyên ngồi một mình trên xe buýt có hơi buồn chán, vì thế dựa vào cửa sổ xe ngủ một giấc.

Chờ lúc cậu tỉnh lại thì thấy trời đã tối, thông báo trong điện thoại toàn là cuộc gọi nhỡ của Ewing.

Nhiếp Xuyên ấn gọi lại, bên kia vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng Ewing la: "Allen! Cậu đi đâu rồi?"

"Tôi ngủ quên mất, bị lỡ bến, xin lỗi!"

"Ngủ quá bến? Reese không đưa cậu về à?"

"Không, anh ta nói hôm nay có việc bận cho nên tôi bắt xe buýt tự đi về trường!"

"Nhưng mà... Tôi vừa thấy cậu ta ở trong trường mà!"

"Hả?"

Nhiếp Xuyên trợn mắt, nếu Reese cũng quay về trường học, tại sao lại nói là mình có việc bận nhỉ?

"Thôi bỏ đi! Cậu nhanh chạy về đây đi, tôi chờ!"

"Đừng quên đặt pizza đó!"

"Có quên mất cậu cũng không quên đặt pizza được đâu!"

Tối hôm đó, Nhiếp Xuyên tập với Ewing mãi cho đến tận khi sân bóng rổ tắt đèn.

Chờ đến lúc về đến kỹ túc xá, Nhiếp Xuyên thấy Chu Bân vẫn đang nấu cháo điện thoại với bạn gái như mọi khi. Hình như bạn gái cậu ta đang khóc, Chu Bân vẫn luôn thấp giọng dỗ dành.

Ầy, đây chính là chỗ phiền toái của phụ nữ.

Nhiếp Xuyên tự tưởng tượng, nếu người khóc là bạn gái của cậu, thì chắc cậu hoàn toàn không biết nên an ủi thế nào cho tốt nữa? Nào giống như Chu Bân, có ba trăm sáu mươi lăm cách dỗ dành, an ủi mọi góc độ!

Chờ Chu Bân chấm dứt cuộc trò chuyện, Nhiếp Xuyên đã an vị ở trên giường, chuẩn bị đi ngủ.

"Này, Chu Bân, tôi có chuyện này muốn thảo luận với ông một tí."

"Thảo luận cái gì? Ông có phải chưa hỏi ý tôi đã tự tiện thổ lộ với cô nàng nào, xong rồi bị người ta từ chối không?" Chu Bân thở dài bất lực, rõ là đã bắt được bệnh của Nhiếp Xuyên.

"... Không phải liên quan đến con gái."

"Nếu không liên quan đến con gái, vậy xin phép, tôi đây không nhận tư vấn." Chu Bân thẳng thắn đáp.

Nhiếp Xuyên thiếu chút nữa không nhịn được ném cốc trà để ở đầu giường lên trên mặt Chu Bân.

"Liên quan đến Reese! Tôi cảm giác anh ta đang giận tôi!" Nhiếp Xuyên hết sức nghiêm túc nói.

"Há, Reese rốt cuộc không chịu nổi chỉ số IQ thấp tè của ông nữa rồi à? Có thể nhịn đến bây giờ, tôi thực sự thấy nể anh ta đấy." Chu Bân vẽ một dấu thập tự trước ngực mình.

"Cút xuống địa ngục đi! Tôi nói nghiêm túc đó!"

"Được rồi, thế là đã xảy ra chuyện gì nào?"

"Hôm nay, tổng số câu anh ta nói với tôi còn không được nổi ba câu!" Nhiếp Xuyên xòe ngón tay ra đếm.

Chu Bân bày ra vẻ mặt bó tay bất lực: "Tôi còn nghe nói là từ trước đến giờ trong trường vốn không có ai có thể cùng anh ta nói quá ba cậu trong một ngày đây."

Đây chính là nguyên nhân vì cái gì mà xét tướng mạo, khí chất, Reese đều vượt xa Carlo, nhưng có rất nhiều cô gái muốn trở thành người yêu của Carlo, còn đối với Reese lại chỉ dám đứng từ xa chiêm ngưỡng.

"Không phải đâu! Lúc bọn tôi luyện tập với nhau, anh ta bình thường đều chỉ đạo và góp ý cho tôi mà!"

Đừng nói chỉ ba câu, mười câu cũng được ấy chứ!

Chu Bân nở nụ cười: "A Xuyên, ông có biết dáng vẻ mình bây giờ giống thế nào không?"

"Giống gì cơ?"

"Giống như người vốn được ban trai cưng chiều, đột nhiên một ngày tâm trạng đối phương không được tốt, hoặc là có việc gì đó làm phân tán lực chú ý, không chiều chuộng ông nữa, ông liền lập tức lo được lo mất!"

"Hơ? Đây là cái ví dụ quái quỷ gì thế hả!" Nhiếp Xuyên đang chống cằm ngồi ở cạnh giường, nghe thế suýt chút nữa là ngã lộn cổ từ trên giường xuống.

"Được được, không trêu ông nữa. Đầu óc ông vốn đã không nhạy rồi, Reese lại là kiểu người không bao giờ nói tâm sự trong lòng ra, nếu đã vậy, ông tìm cơ hội hỏi rõ là được! Cho dù là đối với bạn bè bình thường, nếu đối phương tâm trạng không tốt, ông cũng có thể quan tâm, hỏi han một chút, đúng không?"

"Ừ, nói thế nghe cũng đúng." Nhiếp Xuyên gật đầu, "Vậy tôi nên hỏi như nào bây giờ?"

Chu Bân ngẩn người, trên mặt lộ ra biểu cảm "Cái tên nhà ông đúng là chết đường cứu chữa", nói: "Ông có thể mượn cớ hỏi bài môn toán cao cấp, cũng có thể mời anh ta đi chơi game cùng, sau đó tìm cơ hội hỏi một câu 'Hey, gần đây anh có vẻ không được vui, có thể nói cho tôi là vì chuyện gì không'. Đơn giản thế thôi! Nếu không, ông định mua bó hoa với chai rượu vang đến thăm anh ta chắc?"

"Ặc... Hay là để tôi tìm mấy đề toán cao cấp khó nhằn chút đi hỏi anh ta đi."

Tối hôm sau, sau khi tập bóng với Ewing xong, Nhiếp Xuyên thật sự vơ mấy đề toán cao cấp, đi đến ngoài cửa phòng ký túc xá của Reese, cậu hít sâu một hơi, nghĩ thầm, Reese chắc là không ngồi ở ghế sô pha, cầm cốc cà phê nhìn cái bóng của cậu lọt qua khe cửa đâu ha?

Nhiếp Xuyên gõ cửa, không thấy có ai trả lời.

Cậu lại dùng sức gõ thêm hai cái nữa, vẫn không ai đáp lại.

Không đúng, giờ này rồi, chắc là Reese không còn ở thư viện đâu.

Hay là anh ta đang tắm?

Nhiếp Xuyên dán tai lên trên cánh cửa, không có tiếng nước truyền tới, trong phòng một tí tiếng động cũng không có nốt Đúng lúc đó, có người đi ngang qua trước cửa phòng của Reese, dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên vội vàng rụt đầu về.

Thực sự là mất mặt hết chỗ nói!

Lúc này, Reese đang ngồi ở nhà ăn Trung Quốc của trường học, đối diện anh là một cô gái tóc ngắn mặc vest trông cực kỳ có khí chất.

"Hình như dạo trước em có về New York mấy ngày, sao không ghé qua nhà một chuyến, cùng ba ăn bữa cơm?"

"Ba không phải còn đang bận xử lý hồ sơ vụ án sao?"

Cô gái cúi đầu cười: "Ừ. Rõ ràng CBU là trường trong Ivy League [1] thì em không chịu đi, cứ một hai phải đến đây, chính là không muốn ở chỗ gần ông ấy đúng không?"

"Em tôn trọng ông ấy, chỉ là mỗi người chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình." Biểu tình trên mặt Reese vẫn nhàn nhạt như cũ.

"Này, em nói chuyện với chị mà cũng dùng vẻ mặt này nữa hả? Thật là không đáng yêu chút nào hết, chị là chị gái của em đó! Trước đây lúc em học tiểu học đánh nhau với người khác, là chị giả giọng mẹ, gọi điện thoại cho thầy giáo của em đấy nhé!"

"Được rồi, Vivian, giờ muộn lắm rồi, chị có phải nên về khách sạn rồi không? Cám ơn chị đã ghé qua thăm em."

Vivian bó tay bất lực, lấy một cái hộp nhỏ trong túi xách ra: "Sô cô la, lần trước chị đi Thụy Sĩ em nhờ chị mang về này."

"Cám ơn." Tay Reese vừa mới chạm lên cái hộp, Vivian đã rụt nó về.

"Cái này không phải mua cho em đúng không? Từ nhỏ đến lớn, sô cô la là món yêu thích của chị, không phải của em."

"Để đưa cho người khác."

Lúc này điện thoại của Reese để trên bàn đổ chuông, trên màn hình là một tấm hình đang nhấp nháy, một cậu thanh niên trẻ tuổi tóc đen, đang đút tay trong túi nửa ngồi nửa quỳ ở ven đường. thổi bóng bay cho một cô bé, tên hiển thị là hai chữ tiếng Trung.

Vivian vừa định cầm điện thoại Reese lên xem cho rõ, thì Reese đã úp tay che lại bức ảnh lên trên, sau đó ấn nhận cuộc gọi, dùng tiếng Trung trả lời: "A lô."

"À này, Reese, Anh đang ở đâu thế?"

"Cậu đang ở trước cửa phòng của tôi à?"

"À, Đúng vậy. Tôi có mấy bài toán cao cấp muốn hỏi anh." Lúc Nhiếp Xuyên nói ra câu này thấy có hơi chột dạ, "Nhưng mà anh không có nhà, tôi về ký túc xá của mình vậy!"

"Giờ tôi đang về đây."

Reese đứng dậy, khom người hôn lên má Vivian, sau đó dùng khẩu hình nói "Bye bye" với cô, kẹp sô cô là dưới tay rồi đi thẳng ra ngoài.

Vivian ngẩn người, nhìn bóng lưng đi xa dần của cậu em trai nhà mình, bất giác ôm trán mỉm cười.

Lúc Reese đi về đến phòng, quả nhiên nhìn thấy Nhiếp Xuyên đang ngồi xổm ở trước cửa, cầm điện thoại chơi game, vẻ mặt hết sức chăm chú.

"Này, tôi về rồi."

Nhiếp Xuyên nâng mắt nhìn, thấy là Reese thì vội vội vàng vàng đứng dậy, Reese mở cửa ra, để cái hộp lên trên bàn trà, thong thả cởi áo khoác, lộ và bờ vai đẹp đẽ rồi mới hỏi: "Đề bài đâu?"

"Ở đây!" Nhiếp Xuyên rút tờ giấy trong túi ra, đặt lên trên bàn.

Reese cúi đầu nhìn một chút, chỉ tay vào hai tờ đề: "Hai cái này tôi đều đã dạy cho cậu rồi."

Vai Nhiếp Xuyên cứng còng, có chút 囧.

"Anh giúp tôi ôn tập, ôn tập lại một chút?" Nhưng lúc thế này, da mặt nhất định phải dày!

Thảo nào cậu thấy hai đề này nhìn cứ quen quen, hơn nữa lấy chỉ số thông minh của cậu vậy mà lại có thể làm được.

Reese không nói thêm gì, lấy bút ra, vẫy vẫy tay với Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên nhanh chóng nịnh bợ ngồi xuống bên cạnh đối phương, cúi đầu nghiêm túc nghe giảng.

Mấy đề này rất nhanh đã nói xong hết, Nhiếp Xuyên vốn mang mục đích mà đến, nghe giọng nói vô cùng lý trí của Reese chả mấy chốc cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, còn ghi note mấy chỗ quan trọng lại.

"Còn gì nữa không?" Reese hỏi.

"... Không... Không có." Nhiếp Xuyên lắc đầu.

Không phải đâu, tôi còn muốn hỏi anh tại sao lại giận tôi nữa!

"Vậy về sớm một chút đi." Reese hất hất cằm, ánh mắt rơi trên cái hộp ban nãy, "Hộp sô cô la kia cậu cầm về đi."

"Hả? Cám ơn!"

Nhiếp Xuyên cầm hộp lên, căn cứ theo kinh nghiệm của cậu thì hộp càng nhỏ, sô cô la bên trong càng ít, càng quý thì mùi vị càng ngon!

Reese cho cậu sô cô la, vậy nghĩa là người này thực ra không hề giận cậu, chỉ là do cậu nghĩ nhiều thôi đúng không?

Giống kiểu con gái, mỗi tháng đều có mấy ngày không vui ấy, chắc Reese cũng vậy ha?

Nhiếp Xuyên mang hộp sô cô la đi ra cửa, phát hiện Reese vẫn ngồi nguyên ở vị trí cũ, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

Quả nhiên... Vẫn có cái gì đó không ổn, đúng không?

Nếu như là bình thường, Reese sẽ nói một câu "Nhớ đóng cửa", thậm chí có khi còn đưa cậu về tận cửa ký túc xá hay gì đó.

Giữa đàn ông con trai, có vấn đề gì cứ thẳng thắn giải quyết là được, đúng không?

Nhiếp Xuyên hít sâu một hơi, xoay người lại, lấy hết dũng khí mở miệng nói: "Cái kia, Reese... Gần đây anh làm sao vậy? Có chuyện gì không vui sao? Tôi cảm thấy dạo này anh không muốn nói chuyện với tôi."

Nói liền một hơi xong, tim Nhiếp Xuyên bắt đầu đập như trống nổi.

Reese sẽ nói là "Không phải chuyện của cậu", hay là "Cậu đang nghĩ lung tung cái gì"?

Nhưng vài giây trôi qua rồi, Reese vẫn không lên tiếng, Nhiếp Xuyên bắt đầu cảm thấy lúng túng.

"Được rồi, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."

Nhiếp Xuyên có hơi nản lòng thoái chí, cậu cảm thấy sau chuyến đi dạo New York lần trước cùng Reese, ít nhất hai người cũng thân thiết hơn một chút...

Ngay lúc Nhiếp Xuyên đặt tay lên tay nắm cửa, Reese cuối cùng cũng chịu mở miệng.

"Nhiếp Xuyên, cậu biết tôi thích cái gì không?"

Nhiếp Xuyên ngây ra độ hai giây, sau đó thăm dò hỏi lại một câu: "Bóng rổ hả?"

"Ngoài cái đó. Ví dụ như tôi thích màu gì?"

Sao tự nhiên lại hỏi cái này?

Nhiếp Xuyên ngửa mặt lên nghĩ một hồi, trong đầu hiện lên quần áo bình thường Reese hay mặc lúc lên lớp.

"Màu xám? Màu kaki, hoặc là màu đen?"

Mấy màu Reese thích đều là mấy gam màu trầm, nhìn có vẻ u ám, nhưng Reese luôn có thể khiến chúng trông trở nên thật thanh lịch.

"Tôi thích ăn gì?" Reese lại hỏi.

Nhiếp Xuyên đột nhiên không thể bắt kịp suy nghĩ của Reese. Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của bản thân, ở trước mặt Reese nhất định phải nói thật.

"Tôi không biết anh thích ăn cái gì, nhưng tôi biết anh không thích ăn cái gì..."

"Vậy tôi không thích ăn cái gì?"

"Quá ngọt. Thực ra anh không thích ăn bánh ngọt hoặc là mấy món như kiểu sô cô la."

Nhiếp Xuyên nhớ lại lúc bọn họ cùng ăn ở trong nhà hàng món Quảng Đông, Reese chưa bao giờ ăn sữa trứng hai lớp, cả bánh bao xá xíu nữa, cũng không thấy anh ta ăn bánh ngọt hay sô cô la bao giờ cả.

"Với cả, anh thích mấy món chế biến đơn giản nguyên vị, tươi mới."

"Vậy tôi thích loại giày thể thao nào?"

"Jordan*."

*Air Jordan là thương hiệu giày dép và trang thiết bị thể thao được thành lập, thiết kế và sản xuất riêng dành riêng cho Michael Jordan bởi một nhánh của Nike có tên thương mại là "Jordan Brand"

"Tôi thích phim điện ảnh nào?"

"Phim của Spielberg [2]?" Nhiếp Xuyên không chắc cái phân loại này có đúng hay không.

Nhưng mà trên giá CD trong phòng Reese có phim "War Horse [3]".

"Vậy Ewing thì sao? Cậu có biết Ewing thích ăn gì không?"

Sao chủ đề lại đánh sang Ewing rồi?

"Cậu ấy... Chắc là không có món gì là không thích ăn đâu..."

"Cậu ấy thích màu gì?"

"... Tôi không biết..."

Cậu để ý Ewing thích màu gì để mà làm cái chi chứ! Như thế quái dị lắm đấy!

"Giày chơi bóng của cậu ấy là của hãng nào?"

Nhiếp Xuyên nghiêng đầu, nghĩ một hình: "Cũng là Jordan đúng không?"

"Là Adidas [4]."

"Ồ..."

Cái này có quan trọng không?

"Cậu ấy thích thể loại phim nào?"

"..."

Nhiếp Xuyên lắc đầu, không biết.

Đoán chừng lấy phong cách của Ewing, nếu không phải "Minions [5]" thì cũng là "Cars [6]" đi?"

"Vậy cậu có biết người tôi yêu là người như thế nào không?"

Lúc Reese hỏi đến vấn đề này, thanh âm của anh thả rất chậm, giống như muốn chừa đủ thời gian cho Nhiếp Xuyên suy nghĩ.

Nhiếp Xuyên chỉ cảm thấy như vô số dây thần kinh trong đầu mình đều bị giọng nói của đối phương câu lên, sau đó từng cái một đứt "bực bực".

Cậu lắc lắc đầu.

Reese thích kiểu người như thế nào à?

Nhiếp Xuyên không phải chưa từng âm thầm cùng bọn Carlo nửa đùa nửa thật thảo luận qua chuyện này.

"Cậu thực sự không biết sao?" Reese lại hỏi.

Nhiếp Xuyên cảm thấy trong lòng mình như có một cọng lông chim quét qua, làm lông tóc trên người cậu dựng đứng theo.

"Cate Blanchett?"

Nhiếp Xuyên cảm thấy nhưng người đàn ông biết thưởng thức vẻ đẹp của Cate Blanchett đều là những người rất có gu thẩm mỹ.

Reese lắc đầu, đứng dậy đi về phía Nhiếp Xuyên.

"Người tôi yêu, thoạt nhìn có chút lười nhác, có chút không đáng tin cậy, nhưng cậu ấy luôn biết mục tiêu của mình là gì, cũng luôn có lòng kiên trì đi đến đích cuối cùng."

Nhiếp Xuyên vô thức lùi về phía sau một bước.

"Người tôi yêu, khi người khác nghĩ là cậu ấy chỉ làm được đến như vậy, cậu ấy lại có thể vượt qua dự đoán của tất cả mọi người."

Reese hơi cúi người xuống, nhìn vào trong mắt Nhiếp Xuyên.

Nhiếp Xuyên lại lùi về phía sau, lưng cậu đã kề sát lên cánh cửa.

Reese lần nữa tới gần, bàn tay của anh xuyên qua khoảng trống giữa cánh tay và người của Nhiếp Xuyên, chặn lên chốt cửa.

Nhiếp Xuyên có ảo giác mình đang bị đối phương ôm vào lòng.

"Cậu thích Ewing sao?"

Cái vấn đề này hoàn toàn khiến Nhiếp Xuyên đơ luôn. Cậu phát hiện đề tài hai người họ nói ngày hôm nay vòng đi vòng lại, cuối cùng đều trở về trên người Ewing!

"Tôi...Tôi rất thích chơi bóng với Ewing, cũng thích đi ăn uống với cậu ấy..."

"Vậy hai người chỉ đang chơi bóng với nhau thôi?" Thanh âm của Reese hơi cao hơn một chút, Nhiếp Xuyên nghe mà như có cái gì đó đang cào cào tim mình.

"Đúng vậy! Tôi cùng Ewing tập dẫn bóng qua người, sau đó Ewing sẽ cùng tôi tập ném rổ ba điểm! Tôi bây giờ ném mười cú có thể vào rổ năm cú rồi!"

"Cho nên so với luyện tập cùng tôi, cậu càng thích tập cùng Ewing hơn à?"

"Hai cái đó không giống nhau!" Nhiếp Xuyên bật thốt lên, sau đó không biết phải nói tiếp thế nào nữa.

"Chỗ nào không giống nhau?"

Nhiếp Xuyên há miệng, rồi lại không thể nói ra nguyên cớ.

Reese thì vẫn giữ nguyên tư thế kia, kiên nhẫn chờ đợi Nhiếp Xuyên.

"Ewing, cậu ấy... Cũng có chuyện phiền não của riêng mình. Cậu ấy cũng muốn trở nên mạnh mẽ, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cả đội. Mà tôi là đồng đội của cậu ất, tôi cần giúp cậu ấy phát huy được thực lực của bản thân, đúng không? Cho nên mới cần luyện tập cùng nhau, càng giúp củng cố cho vòng ngoài của DK, không phải sao?"

"Vậy tôi thì sao?"

"Anh là mục tiêu của tôi!"

Nếu như bình thường mà nói ra câu này, Nhiếp Xuyên sẽ cảm thấy mình đây là nói khoác không ngượng mồm. Nhưng giờ phút này, cậu lại không biết sao mình có thể kiên cường như vậy nữa!

Reese nhìn cậu, khuôn mặt vốn không biểu tình gì tựa hồ có chút độ ấm.

Sau đó Nhiếp Xuyên nghe thấy tiếng chốt cửa mở ra, Reese nói: "Đi thôi, tôi đưa cậu trở về."

"Tôi... Tôi có thể tự mình đi về!"

"Cậu không đọc tin tức trong trường sao? Có học sinh tự học buổi tối, trên đường về gặp phải cướp."

Đó là bạn học nữ mà!

Hơn nữa, tôi cũng có mang tiền trong người đâu!

"Cậu không muốn tôi đưa về thì thôi vậy."

"A! Không phải không phải!" Nhiếp Xuyên vội vàng xua tay.

Reese đồng ý cùng cậu đi về ký túc xá, vậy nghĩa là người này không giận cậu đúng không?"

Hai người một trước một sau đi trên con đường nhỏ, trời đã khuya lắm rồi, chỉ thỉnh thoáng mới có một hai sinh viên đi ngang qua.

Nhiếp Xuyên nhìn theo bóng lưng của Reese, trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy câu Reese nói hồi nãy.

Kiên trì, không sợ thất bại, hơn nữa luôn có thể vượt khỏi sự mong đợi của người khác, vân vân, người Reese thích quả nhiên là rất ưu tú!

Nhưng mà người như vậy chắc khó tìm lắm đúng không?

Chờ đã, Reese dùng "He" chứ không phải "She" nhỉ?

Cho nên cái từ "Like*" kia không phải là yêu thích, mà là "Thưởng thức" à?

*Hãy tha thứ cho con mẹ đã trả hết chữ nghĩa tiếng anh lại cho thầy cô. Đoạn này tôi đoán đấy. không biết là like, love, hay favorite hay gì gì nữa.

Buổi tối, lúc Nhiếp Xuyên về đến phòng, Chu Bân đang tra tài liệu ở trên mạng.

"Thế nào? Vấn đề của ông với Reese đã giải quyết xong chưa?" Chu Bân hỏi.

"Vẫn ổn... Tôi thấy anh ta hình như không phải đang giận tôi."

"Vậy thì tốt. Ông ở đây chắc chắn không thể chỉ có một mình tôi là bạn được, như vậy nhỡ mà mai mốt tôi không ở cạnh ông nữa, ông lại bắt đầu ngây ngây ngốc ngốc, kiểu gì cũng cần có một người trị được ông."

"Này! Đại Bân!"

Chu Bân nở nụ cười: "Ài, mỗi lần ở cùng ông với A Mao, tôi luôn có cảm giác trí thông mình của mình vượt trội hơn hẳn."

Nhiếp Xuyên tự động bỏ qua câu này của Chu Bân.

"Tôi nói này Đại Bân, 'Like' trong tiếng Anh có phải còn có nghĩa là 'Thưởng thức' nữa, đúng không?"

"Like còn có thể dùng như to be pleased with, có nghĩa là có cảm tình, hài lòng với cái gì đó."

"Ồ. Vậy nếu thích một người nào đó, muốn cô ấy làm bạn gái mình thì cũng có thể dùng 'Like' được à?""Dùng 'Love' đi." Chu Bân đột nhiên phản ứng lại, "Nhóc con, ông lại đâm đầu, tỏ tình bừavới ai rồi?"

"Không có!" Nhiếp Xuyên vội vàng phủ nhận.

"Ừ, cho dù muốn tỏ tình thật, ông cũng nên đổi một sang một cách nói tinh vi hơn đi."

"Như nào cơ?"

"I'm crazy about you." /Anh phát điên vì em/

Nhiếp Xuyên lộ ra vẻ mặt hết sức thất vọng: "Chỉ có vậy thôi hả? Thực sự có thể tăng cao xác suất thành công à?"

Chu Bân lắc lắc ngón tay nói: "Có thể đẩy nhanh tốc độ thất bại của ông. Mấy cô ấy chắc sẽ trực tiếp mắng ông là đồ thần kinh."

Nhiếp Xuyên hoàn toàn từ bỏ ý định giao lưu trao đổi với Chu Bân, đi thẳng vào nhà tắm.

Cho nên cái đoạn Reese nói với cậu kia, là hi vọng Nhiếp Xuyên sẽ trở thành một người như vậy à?

Lúc đang tắm, Nhiếp Xuyên nghe thấy tiếng Chu Bân ở bên ngoài hô to: "A Xuyên! Đây là sô cô la ai cho ông thế! Loại này đắt lắm đấy, ăn cực kỳ ngon! Ông cho tôi ăn với được không!"

Nhiếp Xuyên lao từ trong nhà tắm ra: "Sô cô la đó không cho được!"

Chu Bân kinh ngạc nhìn cậu: "A Xuyên, ông ki dữ vậy? Cũng có phải muốn mạng của ông đâu!!"

"Ông ăn bọn nó chính là muốn mạng của tôi rồi!"

Đời này cậu cũng có thể ăn được mấy lần đâu!

"Này không phải là Celine đưa cho ông đấy chứ? Giữ khư khư như của báu vậy? Ăn xong, cuối cùng còn không phải đều cống hiến cho cái bồn cầu sao?"

"Không phải Celine đưa." Nhiếp Xuyên nói.

"Thế là ai đưa?"

"Reese."

Chu Bân ngẩn người, lập tức đáp lại: "À, vậy thì thôi, cậu ăn cả đi."

Quả nhiên lôi tên của Reese ra vẫn rất có uy hiếp.

Nhiếp Xuyên quay lại phòng tắm, an tâm tắm rửa sạch sẽ.

Nằm ở trên giường, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, Nhiếp Xuyên đột nhiên cảm giác giữa mình với Reese có mẫu thuẫn gì à?

Hình như là cái gì cũng không có mà!

Ài —— Tâm tư Reese, như kim đáy biển!

Sáng sớm hôm sau, Chu Bân mới gọi Nhiếp Xuyên có một tiếng, cậu đã ngoan ngoãn bò dậy.

"Ối, A Xuyên, hôm nay mọc trời mọc từ hướng tây kìa!"

Chuyện đầu tiên Nhiếp Xuyên làm sau khi rời giường không phải là lao vào nhà vệ sinh đi tiểu mà là chạy ra chỗ cửa sổ nhòm xuống dưới. Bóng người quen thuộc kia quả nhiên đang dựa vào hòm thư đọc tin tức buổi sáng trên điện thoại.

Reese đến chờ cậu cùng đi tập thể dục buổi sáng! Cho nên cậu với Reese đã bình thường lại rồi!

Nhiếp Xuyên phấn khởi chạy vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa ngâm nga, sau đó mang theo khăn mặt và nước chạy xuống dưới lầu.

Ai biết vừa mới chạy đến trước mặt Reese, đối phương đã quăng một thứ qua.

May mà Nhiếp Xuyên phản ứng nhanh, nếu không nhất định sẽ bị đập cho chảy máu mũi.

"Ơ? Sao lại là khối chì?"

"Cậu không xem kế hoạch huấn luyện mà huấn luyện viên mới gửi vào mail à?"

"À..." Nhiếp Xuyên giờ mới nhớ ra.

"Để tận dụng tối đã thời gian huấn luyện ít ỏi còn lại, tăng phụ trọng là phương án rất hữu hiệu. Nó có thể tăng cường sức mạnh ở cổ tay và cổ chân lúc cậu dẫn bóng, chuyền bóng."

Nhiếp Xuyên ấn khối chì vào trên bao cổ tay cũng buộc chặt nó lên mắt cá chân, sau đó nhảy nhảy tại chỗ, làm thử mấy động tác chuyền bóng.

"Hình như cũng không có gì khác lắm."

Nhiếp Xuyên nghi hoặc nhìn về phía Reese, đối phương có phải xem thường cậu cho nên không tăng nhiều phụ trọng không?

Reese chỉ cười nhạt một cái.

Chạy ba nghìn mét buổi sáng đối với Nhiếp Xuyên bây giờ đã là việc nhỏ như con thỏ, chạy xong ba nghìn mét, cậu còn có thể hoàn thành số lượng chống đẩy quy định, tập gập bụng, cùng với lên xà.

Nhưng ngày hôm nay, sau khi chạy ba nghìn mét xong, cậu có thể cảm giác thân thể mình có hơi nặng nề hơn. Xem ra đây chính là tác dụng của khối chì đeo thêm trên người.

Nhiếp Xuyên nằm bệt xuống bãi có phía trong đường chạy, Reese quỳ một chân trên đất, đè mắt cá chân Nhiếp Xuyên lại, bắt đầu bài tập gập bụng ngày hôm nay của cậu.

Vừa gập bụng, Nhiếp Xuyên vừa không nhịn được mở miệng hỏi: "Reese, trên người anh có phải cũng mang theo phụ trọng không?"

"Đương nhiên là có."

"Trọng lượng anh mang theo là bao nhiêu vậy?"

"Gấp ba lần của cậu."

"Vậy anh có cảm thấy mệt sau khi tập không?"

"Không."

"Ồ."

Trọng lượng gấp ba lần mà cũng không thấy mệt, quả nhiên là Reese có khác, thể lực y như quái vật vậy.

Nhiếp Xuyên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Từ đã! Như vậy mỗi ngày lúc tập một chọi một với tôi, anh đều mang theo phụ trọng à?"

"Đương nhiên." Reese trả lời hết sức thản nhiên.

_______________________

[1] Ivy League hay Liên đoàn Ivy (còn được gọi là The Ancient Eight) là một hội nghị thể thao cấp trường đại học Hoa Kỳ bao gồm tám trường đại học nghiên cứu tư nhân ở Đông Bắc Hoa Kỳ.

Thuật ngữ Ivy League thường được sử dụng ngoài ngữ cảnh thể thao để chỉ tám trường như một nhóm các trường cao đẳng ưu tú với hàm ý về sự xuất sắc trong học tập, tính chọn lọc trong tuyển sinh cùng những tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Các thành viên trực thuộc là Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, và Đại học Yale.

(À sau khi đọc chương này xong tôi đoán CBU là đại học Columbia đó. Đúng trong Ivy, đúng ở New York luôn.)

[2] Spielberg tên đầy đủ là Steven Allan Spielberg (sinh ngày 18 tháng 12 năm 1946) là một đạo diễn, nhà sản xuất kiêm biên kịch phim người Mỹ gốc Do Thái. Ông bắt đầu sự nghiệp của mình trong kỷ nguyên New Hollywood và là một trong những đạo diễn thành công nhất về mặt thương mại và chuyên môn trong lịch sử. Spielberg đã nhận được nhiều giải thưởng khác nhau, bao gồm hai Giải Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, một giải danh dự của Trung tâm Kennedy và một giải thưởng Cecil B. DeMille.

Spielberg sinh ra ở Cincinnati, Ohio và lớn lên ở Phoenix, Arizona. Sau đó ông chuyển đến California và theo học chuyên ngành điện ảnh. Sau khi làm đạo diễn các tập phim truyền hình và một số phim nhỏ cho Universal Studios, ông trở thành cái tên quen thuộc với vai trò đạo diễn bộ phim bom tấn mùa hè năm 1975 Hàm cá mập. Sau đó, ông đạo diễn các phim ăn khách Close Encounters of the Third Kind (1977), E.T. Sinh vật ngoài hành tinh (1982), và loạt phim Indiana Jones. Spielberg sau đó tham gia đạo diễn bộ phim chính kịch The Color Purple (1985) và Empire of the Sun (1987).

Sau một thời gian ngắn thất bại, vị đạo diễn trở lại với Công viên kỷ Jura và Bản danh sách của Schindler (cả hai đều ra mắt vào năm 1993). Năm 1998, ông chỉ đạo bộ phim sử thi Giải cứu binh nhì Ryan lấy bối cảnh trong Thế chiến thứ hai, đều thành công cả về mặt phê bình lẫn thương mại. Spielberg tiếp tục trong những năm 2000 với dòng phim khoa học viễn tưởng, bao gồm A.I. Artificial Intelligence (2001) và Minority Report (2002). Ông cũng trở lại với một số tác phẩm thiếu nhi và cổ trang như Lincoln (2012) và The Post (2017).

Phong cách đạo diễn và công nghệ làm phim của Spielberg được nhiều nhà phê bình đánh giá cao, việc sử dụng các cảnh quay phản chiếu, khuếch đại hiệu ứng thị giác, và sử dụng các cảnh quay cận cho các tình huống biểu lộ sự ngạc nhiên, thường được gọi bằng tên "Spielberg Face", vẫn tồn tại cho tới ngày nay.

Ngoài hoạt động làm phim, ông còn đồng sáng lập Amblin Entertainment và DreamWorks, đồng thời là nhà sản xuất cho nhiều phim truyền hình và phim dài tập. Spielberg cũng được biết đến với sự hợp tác lâu năm với nhà soạn nhạc John Williams, người làm việc với ông trong tất cả tác phẩm điện ảnh ngoại trừ năm bộ phim truyện của mình. Một số tác phẩm của ông nằm trong số những bộ phim có doanh thu cao nhất mọi thời đại, và trong đó bảy tác phẩm đã được Viện lưu trữ phim quốc gia đưa vào Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ vì "có ý nghĩa về mặt văn hóa, lịch sử hoặc thẩm mỹ".



[3] War horse - Chiến mã là một bộ phim chiến tranh năm 2011 do đạo diễn lừng danh Steven Spielberg làm đạo diễn. Bộ phim này đã được đề cử vào giải Emmy và giải Oscar với nghệ thuật mô tả lại Thế chiến I bằng hình ảnh đầy tuyệt vời qua con mắt loài ngựa.

Năm 1912, một chàng thanh niên người vùng Devon tên Albert Narracott (Jeremy Irvine) đã được cha là ông Ted (Peter Mullan) mua về một con ngựa sau này có tên Joey. Bất chấp sự phản đối của mẹ cậu, Rose (Emily Watson), cậu vẫn dũng cảm nuôi Joey và biến nó thành thành viên trong gia đình.

2 năm sau, Thế chiến I bùng nổ. Cha cậu vì nợ nần đã bán Joey cho quân đội để có tiền trả đất cho chủ đất là ngài Lyons (David Thewlis). Khi không thể nhập ngũ do chưa đến tuổi, cậu đã gắn cái huân chương mà cha cậu còn là lính ở Chiến tranh Boer vào Joey vào bảo nó phải nhớ về người chủ của mình. Và từ đó, cuộc phiêu lưu của Joey đã bắt đầu.



[4] adidas là một thương hiệu chuyên sản xuất các sản phẩm thời trang,thiết bị, dụng cụ thể thao đến từ Đức, một thành viên của tập đoàn adidas Group, bao gồm cả công ty dụng cụ thể thao Reebok, công ty golf Taylormade, công ty sản xuất bóng golf Maxfli và adidas Golf. adidas là nhà sản xuất sản phẩm thể thao lớn thứ hai trên thế giới. Công ty được đặt theo tên của người sáng lập, Adolf (Adi) Dassler, năm 1948. Dassler đã sản xuất giày từ năm 1920 tại Herzogenaurach, gần Nürnberg, với sự giúp đỡ của người anh trai Rudolf Dassler, người mà sau đó đã thành lập công ty giày Puma. Công ty adidas được đăng ký nhãn hiệu là adidas AG vào ngày 18 tháng 8 1949. Tên thương hiệu luôn được viết là "adidas" với chữ cái "a" đầu tiền không bao giờ viết in hoa, bao gồm tên các sản phẩm và công nghệ đi kèm bắt đầu bằng cụm từ "adi" ví dụ như: "adiPrene, adiPure, adiZero, adiWear, adiTuff, adiStar..." hoặc nếu viết in hoa thì toàn bộ sẽ là "ADIDAS". Những thiết kế quần áo và giày của công ty biểu tượng cho ba sọc kẻ song song, họa tiết ba sọc đó cũng đã được đưa vào logo chính thức của công ty. Tài sản của công ty năm 2005 ước tính khoảng 6,6 tỷ Euro (khoảng 8,4 tỷ USD). Tài sản năm 2006 ước tính 10.084 tỷ Euro (13.625 tỷ USD).

[5] Minions là một bộ phim hài hoạt hình máy tính năm 2015 của Mỹ do Illumination Entertainment sản xuất và Universal Pictures phân phối. Đây là prequel spin-off và phần thứ ba tổng thể trong nhượng quyền thương mại của Despicable Me. Do Pierre Coffin và Kyle Balda đạo diễn, Brian Lynch viết kịch bản, Chris Meledandri và Janet Healy sản xuất, phim có sự tham gia lồng tiếng của Coffin trong vai các Minion (bao gồm Kevin, Stuart và Bob), Sandra Bullock, Jon Hamm, Michael Keaton, Allison Janney, Steve Coogan, Jennifer Saunders, và được kể lại bởi Geoffrey Rush.

Minions được công chiếu lần đầu tại London vào ngày 11 tháng 6 năm 2015, và được phát hành tại Hoa Kỳ vào ngày 10 tháng 7. Bộ phim nhận được nhiều đánh giá trái chiều từ các nhà phê bình và thu về hơn 1,1 tỷ đô la trên toàn thế giới. Vào thời điểm phát hành, bộ phim đã trở thành bộ phim có doanh thu cao thứ 10 mọi thời đại và là bộ phim hoạt hình có doanh thu cao thứ hai. Phim cũng là phim có doanh thu cao thứ năm trong năm 2015 và là phim hoạt hình không phải của Disney có doanh thu cao nhất.



[6] Cars là một phim hài Mỹ do Pixar Animation Studios sản xuất năm 2006 và do Walt Disney Pictures phát hành. Bộ phim được đạo diễn bởi John Lasseter từ kịch bản của Dan Fogelman, Lasseter, Joe Ranft, Kiel Murray, Phil Lorin và Jorgen Klubien và một câu chuyện của Lasseter, Ranft và Klubien, và là bộ phim cuối cùng do Pixar sản xuất độc lập sau khi được Disney mua lại vào tháng 1 năm 2006. Lấy bối cảnh là một thế giới hoàn toàn có những chiếc ô tô biết nói và các phương tiện khác, bộ phim có sự tham gia lồng tiếng của Owen Wilson, Paul Newman (trong vai diễn cuối cùng của anh ấy), Bonnie Hunt, Larry the Cable Guy, Tony Shalhoub, Cheech Marin, Michael Wallis, George Carlin, Paul Dooley, Jenifer Lewis, Guido Quaroni, Michael Keaton, Katherine Helmond, John Ratzenberger và Richard Petty, trong khi các tay đua xe hơi Dale Earnhardt Jr. (vai "Junior"), Mario Andretti, Michael Schumacher và người đam mê xe hơi Jay Leno (vai "Jay Limo") tự lồng tiếng.



Sữa trứng hai lớp là một món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó được phát minh lần đầu tiên ở Thuận Đức, Quảng Đông. Nó là một loại sữa trứng mịn mượt như nhung hơi giống với panna cotta, với hai lớp vỏ.



___________________

Editor có lời muốn nói: Dự là tôi sẽ thất nghiệp nằm nhà đâu đó độ nửa tháng, nên là tranh thủ làm xong chương nào sẽ đăng chương đó cho các thím nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.