01/06/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Khi Nhiếp Xuyên đang mơ màng bị gọi dậy thì phát hiện bọn họ đang dừng lại trước của một tiệm bán đồ ăn sáng kiểu trà quán Hong Kong.
"Xuống xe nào, Nhiếp Xuyên, chúng ta đi ăn sáng!"
"Oa! Tôi thích nhất là bữa sáng ở chuỗi nhà hàng này! Há cảo với bánh bao xá xíu ở đây ngon lắm luôn!" Hai mắt Nhiếp Xuyên sáng lên như đèn pha ô tô, vỗ cật lực lên cánh tay Ewing để giới thiệu.
Ewing cũng cười nói: "Xem ra Reese chọn đúng chỗ rồi!"
"Reese á?"
Khi Nhiếp Xuyên và Ewing cùng đi đến chỗ bàn tròn, hai người mới phát hiện Reese đã sớm chọn chỗ ngồi ngay gần cửa sổ, trong tay cầm một tờ báo tiếng anh. Dưới ánh nắng sớm, ngũ quan của Reese trông càng thêm đẹp trai, có không ít khách hàng đang ăn sáng trong tiệm cũng nhịn không được mà nhìn về phía anh ta.
"Hey, Reese! Bọn tôi tới rồi này!" Carlo tự nhiên ngồi xuống.
Ewing lại giống như mấy cậu nhóc, hít hít ngửi ngửi trong không khí một hồi, rồi lộ ra vẻ mặt say mê: "Thơm quá đi..."
Nhiếp Xuyên xem như là nhìn ra rồi, Ewing chính là một tên tham ăn.
"Tôi đã gọi đồ ăn rồi." Reese lạnh nhạt nói.
"Nhanh mang đồ ăn lên đi! Mang lên đi! Tôi đói rồi!" Ewing liếm môi một cái.
Carlo cau mày nói: "Tôi nhớ là trước khi ra ngoài, tôi với ông đã ăn ba cái bánh hamburger rồi cơ mà!"
"Tôi bây giờ đói rồi, không được à?" Ewing trừng mắt, lườm Carlo một cái.
"Ây, ông đúng là cái thùng không đáy..."
Phía dưới bàn, Ewing đạp mạnh về phía Carlo một cái, kết quả Carlo né qua một bên, thành ra Ewing lại đạp trúng đầu gối của Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên bất thình lình mất cân bằng, đổ người về phía bên kia, ngã vào trong lồng ngực của người bên cạnh.
"A! Bánh bao xá xíu của tôi!" Nhiếp Xuyên giãy giụa mở to mắt.
Ngay khi chiếc bánh bao chuẩn bị rớt lại xuống đĩa, cậu mới nhận ra hình như mình đang bị người nào đó ôm vào trong lòng.
Cổ Nhiếp Xuyên cứng ngắc, xoay sang, nhìn thấy Reese bên cạnh đã gấp tờ báo lại đặt lên trên bàn.
"Cái đó... Reese, ông đừng trách Allen! Muốn trách thì trách Ewing kìa!"
"Cái gì?" Ewing trợn mắt nhìn sang, giơ nắm đấm, bộ dạng như đang muốn tẩn cho Carlo một trận.
"Là ông đá tôi trước, vì né ông nên tôi mới đụng trúng Allen, Allen mới không cẩn thận va phải Reese còn gì!"
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ăn đồ ăn đi. Hai người các cậu đáng lẽ không nên ngồi ăn cùng một bàn." Black Mount lộ ra vẻ mặt bất lực hiếm thấy.
"Hứ!" Ewing hất đầu sang chỗ khác.
"Ăn đi." Reese hất cằm, tầm mắt đảo qua cái bánh bao xá xíu Nhiếp Xuyên làm rơi xuống đĩa, ra hiệu cho cậu ăn tiếp.
Nhiếp Xuyên giống như được đại xá vậy, lúc cậu nhét nốt cái bánh vào trong miệng, nghĩ đến khoảnh khắc Reese nâng tay ôm lên vai trái của mình, chỗ đó không hiểu sao lại bắt đầu nóng lên.
Lúc bọn họ ra khỏi nhà hàng, Ewing vẫn còn chưa hết thòm thèm: "Thực sự ăn quá xá là ngon! Cái bánh chẻo kia còn dai dai như là co giãn được ấy!"
"Đấy là há cảo tôm." Nhiếp Xuyên đáp.
"Cái bánh bao mà có nhân thịt ngọt ngọt kia, ăn cũng ngon!"
"Cái đó gọi là bánh bao xá xíu."
"Còn cả cái món mì trong suốt mà bên trong bọc trứng gà kia nữa, ăn thật là ngon!"
"Đó là bánh cuốn."
"Lần sau tôi còn muốn ăn nữa, ăn hai phần! Biết thế, sáng nay tôi đã không ăn ba cái bánh hamburger rồi!"
Dáng vẻ tiếc hùi hụi của Ewing khiến Nhiếp Xuyên tạm quăng sự căng thẳng vì buổi đấu tập của cậu ra sau đầu.
Lên xe, Nhiếp Xuyên vừa được ăn no lại bắt đầu thiu thiu ngủ.
Carlo cười cười: "Cái tên này thật sự y như trẻ con vậy, lên xe là ngủ, xuống xe là ăn."
"Như vậy cũng tốt, có thể tích lũy thể lực và tinh lực cho buổi đấu tập." Black Mount nói.
Carlo nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc Land Rover của Reese vẫn đi theo phía sau họ, thì cười nhẹ một cái.
Cuối cùng bọn họ cũng đến sân bóng rổ đã hẹn trước.
Nhiếp Xuyên phát hiện, sân bóng rổ này thế mà cách bệnh viện của Connor gần như vậy. Đây rốt cuộc là do Reese cố ý sắp xếp, hay chỉ là trùng hợp?
"Này, cái sân bóng này là tôi mượn lại đấy! Không tệ đúng không!" Carlo vỗ ngực tự hào.
Nếu là Carlo mượn, vậy chắc chỉ là trùng hợp thôi.
"Ông không thể thuê sân ở trong khu thi đấu thể thao à?" Ewing bĩu môi.
"Luôn ở đây đi." Reese cởi áo khoác thể thao bên ngoài ra, tiện tay ném lên băng ghế ở bên cạnh sân, trùm nó lên ba lô của mình, "Nhiếp Xuyên, không được quên làm khởi động."
"Há, à! Đúng thế!" Nhiếp Xuyên cũng cởi áo khoác của cậu ra.
Lúc này đối thủ đến từ UKB cũng khoác ba lô rầm rập tiến vào sân bóng.
Trung phong của bọn họ vẫy vẫy tay với Carlo: "Hey, Carlo Brandon, đã lâu không gặp!"
Nhiếp Xuyên đầu tiên là nhìn thấy chân của đối phương, sau đó thuận theo chân nhìn lên, cậu choáng luôn.
Mấy người này cho dù cao không được 1m90 thì cũng phải cao tầm 1m87, 1m88 đi!
Nhiếp Xuyên đứng trước mặt bọn họ hoàn toàn không đáng xem!
"Đã lâu không gặp! Rửa sạch cổ chưa đó?" Carlo nhướng mày hỏi.
Đối phương cười lạnh, quét mắt nhìn một vòng, sau đó tầm mắt quả nhiên rơi xuống người Nhiếp Xuyên: "Cậu ta là thành viên mới của đội các cậu à?"
"Đúng thế, tiềm lực vô hạn, cẩn thận cổ của cậu." Carlo khua ngón tay ở chỗ cần cổ một cái.
Trung phong UKB lộ ra vẻ mặt không tin chút nào: "Chỉ bằng đứa nhóc nhỏ xíu này á? Tôi sợ cậu ta còn không kịp chạm vào bóng."
Trên thực tế, chính Nhiếp Xuyên cũng có lo lắng y như vậy.
"Chỉ có năm người các cậu ở đây? Ngay cả thành viên dự bị cũng không có?"
"Năm người là đủ rồi mà!" Vẻ mặt Carlo tràn đầy tự tin, trong lòng Nhiếp Xuyên lại bồn chồn không yên.
Đối phương có bảy cầu thủ tới đây, bọn Carlo ít nhất cũng phải cử đi sáu người chứ! Cho dù bảo Peter đến cũng tốt! Ít nhất chiều cao của Peter so với Nhiếp Xuyên cậu có ưu thế hơn mà!
Lúc này, có hai người đàn ông trung niên đi vào sân bóng, một người trong đó có đôi mắt màu lam xám, thoạt nhìn của nghiêm túc thận trọng, lại vô cùng nghiêm khắc.
Ông ta ngồi phía sau đội UKB.
Nhiếp Xuyên càng căng thẳng hơn, UKB đối với trận đấu tập này coi trọng đến mức nào chứ!
"Nhiếp Xuyên, khởi dộng đi."
Reese hất cằm, chỉ một câu nói mà đã kéo hết ánh mắt của thành viên UKB sang bên này.
Ngưỡng mộ, ghen tị, hận, Nhiếp Xuyên có thể tưởng tượng trong giải đấu liên trường, Reese nhất định mà nhân vật số một khiến người ta phải kiêng kỵ.
Reese chuyền bóng cho Nhiếp Xuyên, nhưng cậu không tiếp được, bóng lập tức đập vào trên lưng của Ewing.
"Ái! Má ơi, cái tên ngốc nào..." Ewing vừa quay đầu, phát hiện là Nhiếp Xuyên thì thái độ lập tức quay ngoắt 360ᴼ, "Allen à, đừng căng thẳng! Đừng căng thẳng ha!"
Cậu ta càng nói như vậy, Nhiếp Xuyên lại càng căng thẳng, ngay cả cánh tay cũng cứng đơ ra luôn.
Hậu vệ dẫn bóng bên phía đối phương nhướng mày lên, nghiêng đầu dùng thanh âm không lớn không nhỏ oán giận: "Kể cả năm ngoái thành tích thi đấu của chúng ta không tốt, UDK cũng không nên qua loa như vậy với chúng ta chứ?"
Tâm trạng của Nhiếp Xuyên càng không xong.
"Không nên để tâm trạng của mình bị người khác ảnh hưởng." Giọng nói của Reese vang lên bên tai cậu.
"Tôi biết rồi."
Chẳng qua là lúc đối thủ đi vào sân, loại cảm giác ngột ngạt kia càng thêm rõ ràng.
Tuy là Nhiếp Xuyên đã từng chơi một chọi một cùng những người cao hơn minh rất nhiều, như là Mark, Reese, Black Mount, cả Peter nữa, nhưng mà cậu chưa từng đối mặt với nhiều người như vậy cùng một lúc!
Làm một hậu vệ khống chế bóng, muốn dẫn bóng vượt qua khu vực phòng thủ của đối phương, chuyện này thực sự là một nhiệm vụ bất khả thi, cậu chỉ hơi xê dịch một chút thôi là đã bị đối phương đập ngã rồi!
"Không được lùi bước." Giọng nói của Reese lần thứ hai vang lên.
Nhiếp Xuyên sắp phát điên rồi, Reese có phải biết phép đọc suy nghĩ không vậy, tại sao cậu nghĩ gì trong đầu, anh ta đều biết hết thế.
Trận đấu bắt đầu, trọng tài là trợ lý huấn luyện viên của UKB.
Theo tiếng còi vang lên, bóng được ném lên trời, trái tim của Nhiếp Xuyên cũng bị kéo lên tận cuống họng.
Nhưng lực bật nhảy của Carlo hoàn toàn vượt xa phạm vi tưởng tượng của Nhiếp Xuyên, đặc biệt là ở phương diện tốc độ phát lực, anh ta hung hăng cướp bóng, đập về phía Nhiếp Xuyên, Nhiếp Xuyên nhận bóng, Ewing hô lên: "Tấn công nhanh!"
Nhiếp Xuyên ý thức được trách nhiệm của mình, cậu dẫn bóng, chạy về phía sân của đối thủ.
Chạy chưa được ba bước, tiền phong hàng ngoài của đối phương đã chặn lại trước mặt cậu.
"Qua cậu ta!" Tiếng la của Carlo truyền đến.
Khác với cảm giác biếng nhác mọi khi, giọng của Carlo bây giờ vừa có vẻ trầm ổn, lại vừa có cảm giác áp bách.
Đối phương rất cao, Nhiếp Xuyên không thể tượng tượng ta phạm vi phòng thủ của cậu ta sẽ lớn đến mức nào, cậu thử dẫn bóng tăng tốc vòng qua người đối phương, không ngờ người này đã theo sát phía sau, lần thứ hai chặn lại trước mặt cậu.
Đợt tấn công nhanh của DK sắp bị phá vỡ, lúc này Ewing bỏ qua việc phòng thủ hậu vệ đội đối phương, chạy đến bên cạnh Nhiếp Xuyên: "Allen —— Chuyền bóng!"
Nhiếp Xuyên đưa bóng chuyền ra, Ewing nhận bóng, nhanh chóng vượt qua hai cầu thủ đang phòng thủ của đội đối phương, chạy đến khu vực ba điểm, nhưng trung phong của bên kia cũng theo sát tới, ngay trước khi Ewing nhảy lên lấy đà thì chặn lại, hoàn toàn toàn phong tỏa khu vực trên không, không để Ewing có không gian ném bóng.
Ewing đẩy bóng sang một bên, chuyền cho Black Mount, tốc độ của Black Mount không phải chuyện đùa, cậu ta đột nhiên nhảy lên, làm một pha lên rổ vang dội.
"Hô ——" Nhiếp Xuyên thở ra một hơi.
"Quay về phòng thủ!" Chỉ nghe Carlo kêu một tiếng, tất cả mọi người nhanh chóng quay về phần sân của mình để phòng thủ, mà Nhiếp Xuyên chính là tuyến phòng ngự đầu tiên.
Hậu vệ dẫn bóng của đối phương ở trước mặt Nhiếp Xuyên nhanh chóng lắc vai về bên trái, đột ngột dừng lại rồi đổi hướng, thừa thế xông lên vượt qua Nhiếp Xuyên, đột phá hàng phòng ngự của Ewing, nhanh chóng dẫn bóng đi sâu vào phần sân của DK.
Ngay khi cậu ta sắp đối mặt với Reese, cậu ta lại đưa bóng chuyền cho tiền phong hàng ngoài của đội mình, người kia kiếp tục dẫn bóng lên rổ, gặp phải truy cản từ cả Carlo và Black Mount.
Black Mount nhảy bật lên, chặn kín không cho đối phương ném rổ, còn Carlo thì từ phía sau "Rầm ——" một tiếng, phá bóng của đối phương.
Ewing vừa mới nhận được bóng đã bị hậu vệ dẫn bóng của đối phương cướp mất, Ewing cũng không tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà nhanh chóng đuổi theo.
Nhiếp Xuyên cũng chạy lại, Reese lập tức cướp bóng, vừa mới quay người đã bị tiền phong hàng ngoài của đối phương cướp lại, còn không hề báo trước mà lập tức nhảy lấy đà, thực hiện một cú ném ba điểm, điểm số lại vượt qua DK.
Nhịp điệu của tất cả những chuyện này đối với Nhiếp Xuyên mà nói, thực sự là quá nhanh.
Không chỉ thay đối trong nháy mắt, mà quan trọng nhất là, Nhiếp Xuyên phảng phất có cảm giác mình không thuộc về trận đấu này, mỗi một lần truyền bóng, một một đợt tấn công cùng phòng thủ, cậu giống như một người ngoài cuộc, hoàn toàn không có cách nào tiến vào trạng thái.
Tiền phong hàng ngoài của đội đối phương đi tới trước mặt Reese, nhếch môi cười cười: "Ngại quá."
________________________
Há cảo
Bánh bao xá xíu
Bánh cuốn (Cái này là bánh cuốn Quảng Đông, không giống bánh cuốn bên mình đâu)
Editor có lời muốn nói: Tình hình là tôi thấy chương sau nó phải dài gấp đối mọi khi ấy. Nên là... Hí hí hí... Các cô biết rồi đấy.