Một ngày trời trong nắng ấm, Thanh Thanh mang trà bước
vào khuê phòng của tiểu thư, “Trà đến, tiểu…” Ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa
đem khay trà hất đổ.
Liễu Nguyệt Nhu cười cười xoay người, “Thế nào? Xem có
được hay không? A, nguyên lai ta mặc nam trang nhìn rất anh tuấn nha.” Lời này
cũng không giả, nàng mặc nho sam trắng, trường bào màu xanh, trên đai lưng còn
đeo một khối ngọc bích, mái tóc vấn cao, gương mặt văn sinh, hơn nữa trên tay
là một cây quạt trộm lấy của đại ca, rõ ràng là một thiếu niên thư sinh tuấn
tú.
“Tiểu thư, người mặc thành như vậy là muốn làm gì?”
Thanh Thanh không dám tỏ vẻ thưởng thức, ngược lại còn phỏng đoán không biết
tiểu thư lại muốn đi gây cái họa gì, tim gan run sợ hỏi.
“Làm gì mà kinh hoảng như vậy chứ, ta mới không đi gặp
rắc rối.” Liễu Nguyệt Nhu bất mãn nói, xem bộ dáng Thanh Thanh kia như có họa
rơi xuống đầu, xem nàng như tổ ong vò vẽ sao.
Thanh Thanh không dám hỏi lại, chỉ là âm thầm cầu
nguyện, hi vọng tiểu thư bình an.
“Được rồi, ta đi ra ngoài!” Liễu Nguyệt Nhu vẫy vẫy
tay, đi nhanh bước ra tú lâu, bỏ lại tiểu nha đầu bất an.
Chu Kính Tổ tên hỗn đản này, vài ngày nay luôn ăn cơm
xong liền nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không biết đến
chỗ nào tầm hoa vấn liễu. Hừ, vừa đính thân rồi thì không để vị hôn thê là nàng
vào mắt! Trước kia nàng lười chõ mõm vào, nhưng hiện tại nếu hắn là vị hôn phu
của bản thân, đương nhiên không thể chỉ ngồi xem được! Ngày hôm qua nghe hắn
trong lúc vô ý nói hôm nay muốn đi tửu lâu mới khai trương tiếp khách, bởi vậyt
nàng liền cải trang đi theo xem rồi.
Một đường trốn trốn tránh tránh lẻn đến hậu hoa viên,
xem xét hậu môn đang muốn lẻn ra —— nha? Nàng nhanh chóng dừng lại, trong đình
bên kia không phải là tỷ tỷ sao? Tại sao tỷ tỷ lại có khả năng nghĩ thông mà ra
khỏi khuê phòng?
Liễu Nguyệt Nhu hưng phấn mà tiếp cận phía sau Liễu
Thủy Nhu, lấy phiến quạt nhẹ nhàng chạm vào đầu vai tỷ tỷ một chút.
Liễu Thủy Nhu quay đầu —— rõ ràng là một cái mặt quỷ
xấu xí phi thường gần trong gang tấc! “Oa! A ——” nàng sợ tới mức thét chói tai.
“Thủy Nhu tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Ai dám lúc này
làm càn!”
Phía sau đột nhiên xuất hiện giọng nam khiến Liễu
Nguyệt Nhu giật nảy mình, tiếp theo hai bàn tay to túm áo nàng nhấc lên: “Ngươi
là ai? Sao lại dám khi dễ Thủy Nhu tiểu thư!”
Thanh âm này? Liễu Nguyệt Nhu quay đầu, vừa thét chói
tai vừa đánh tay xuống: “Ngụy Phong Pha! Dừng tay!”
Di? Ngụy Phong Pha dừng tay, người kia là ai? Hắn vừa
mới nghe được Liễu Thủy Nhu kêu sợ hãi, vội chạy tới nhưng lại gặp một người
nam nhân đang đùa giỡn nàng, giận dữ đang muốn hung hăng giáo huấn hắn một
chút, không nghĩ tới nam nhân này kêu ra tên của hắn.
Liễu Nguyệt Nhu bị hắc nhấc lên hô hấp khó khăn, “Ngu
ngốc, mau buông ta xuống, ta là Liễu Nguyệt Nhu!”
“Tiểu muội?” Liễu Thủy Nhu kinh hô, nhìn kỹ tiểu thư
sinh tuấn tú trước mắt này, “Muội sao lại ăn mặc thành cái dạng này?”
“Ngu ngốc, còn không mau buông ra?” Liễu Nguyệt Nhu
dùng sức gỡ tay của Ngụy Phong Pha ra, chỉnh trang lại xiêm y, “Tỷ tỷ, thế nào,
ta mặc như vậy có phải rất đẹp mắt hay không?”
Liễu Thủy Nhu chần chờ: “Này… Đẹp mắt, nhưng là nữ nhi
không nên mặc như vậy.”
“Mặc kệ nó, đẹp là được. Haiz, tỷ tỷ hôm nay tại sao
có hưng trí ra ngoài một chút vậy?” Hiếm khi tỷ tỷ luôn luôn ngồi buồn ở trong
phòng cũng sẽ chủ động đi ra ngoài hít thở khí trời, hôm nay thật đúng là ngày
lành nha.
“Ách… Hôm nay, thời tiết tốt.” Liễu Thủy Nhu không
được tự nhiên gục đầu xuống. Nàng cũng không biết tại sao bản thân mình cư
nhiên lại đáp ứng cái nam nhân kia yêu cầu đến hoa viên đi một chút, cái này
thảm, bị tiểu muội nói trúng rồi!
“Nha, ” Liễu Nguyệt Nhu vốn thuận miệng hỏi một chút
gặp tỷ tỷ bày ra bộ dạng khả nghi, mắt hạnh vòng vo chuyển, nhìn thẳng vào Ngụy
Phong Pha đồng dạng cũng không được tự nhiên, “Như vậy Ngụy đại hiệp thì sao?
Khéo như vậy cũng có hưng trí dạo hoa viên nga?”
“Là… Đúng vậy, hoa viên này rất xinh đẹp, đúng hay
không? Ha ha ha.” Ngụy Phong Pha né tránh ánh mắt sắc bén của mạnh mẽ nương tử.
“Phải không?” Liễu Nguyệt Nhu hừ một tiếng, kéo hắn đi
đến một bên, “Ngụy Phong Pha, ngươi nói thực ra, ngươi có phải thèm nhỏ dãi tỷ
tỷ ta hay không?”
“Ta… không … không…” Thèm nhỏ dãi? Làm gì khó nghe như
vậy! Hắn là ngưỡng mộ.
“Tốt lắm, ta đã biết. Thích tỷ tỷ ta cũng phải hướng
cha ta cầu hôn, không được lén lút!” Nói thực ra, Ngụy Phong Pha làm tỉ phu của
nàng cũng rất không sai, tuy rằng tính tình không biết khôn khéo, nhưng tuyệt đối
sẽ không khi dễ tỷ tỷ. Phụ thân hiện tại muốn mau chóng đưa tỷ tỷ xuất môn,
nhất định sẽ không cự tuyệt .
“Cầu… cầu hôn?” Ngụy Phong Pha bị dọa không nhẹ, “Ta,
ta ngưỡng mộ, tôn kính Thủy Nhu tiểu thư, không, không dám vọng tưởng…” Nữ tử
tốt đẹp như vậy có thể gả cho bản thân mình sao? Hắn cho dù nằm mộng cũng không
dám.
“Thúi lắm! Ngươi thầm nghĩ muốn tỷ tỷ ta sao?” Liễu
Nguyệt Nhu nheo mắt lại.
“Đương nhiên không phải! Ta là thật lòng thương yêu
Thủy Nhu cô nương!” Ngụy Phong Pha rống to, không thể chấp nhận tâm ý của bản
thân bị xuyên tạc.
Liễu Thủy Nhu luôn chú ý âm thầm bọn họ chợt nghe thấy
câu tuyên ngôn này, xấu hổ đến kinh suyễn một tiếng, che mặt chạy vội rời đi.
Trời ạ, nam nhân này sao lại thích bản thân mình?
“Thủy Nhu tiểu thư…” Ngụy Phong Pha cũng che lại mồm
rộng của mình, ngu ngốc nhìn giai nhân rời đi. Thảm, nàng tức giận…
“Ngốc tử! Mau đuổi theo!” Liễu Nguyệt Nhu đá hắn một
cái, cười meo meo đi ra cửa. Hắc hắc, kế tiếp cứ để cho chính bọn họ tự làm đi.
••••••••••••••••••
Vui vẻ hát dân ca, Liễu Nguyệt Nhu một đường phe phẩy
cây quạt tìm được “Tiếp khách tửu lâu”.
Oa! Rất lớn nha! Hai tầng lâu to đẹp, tọa lạc tại
trung tâm phố xá sầm uất, trang trí kim bích huy hoàng. Đây là tân sản nghiệp
của nhà Chu Kính Tổ ở Kim Lăng thành sao?
Hôm nay đúng là ngày khai trương đại cát của Tiếp
khách tửu lâu, trong trong ngoài ngoài tiếng người ồn ào, trong thành đại đa số
khôn sĩ phú hào, các chủ quán lão bản đều đến chúc mừng. Không chỉ có vì chúc
mừng Tiếp khách tửu lâu khai trương, càng vì hướng lâu chủ chưa lộ diện Chu
Kính Tổ Chu công tử mà đến.
Liễu Nguyệt Nhu chen vào tửu lâu kín người hết chỗ,
thầm than: Chu Kính Tổ coi như là một khối biển chữ vàng của Chu gia. Thiên hạ
làm gì có người làm ăn nào không hy vọng giao tiếp cùng Chu công tử?
“Giờ lành đến ——” kèm theo một tiếng hô to, tiếng pháo
vang to, ước chừng vang nửa canh giờ.
Liễu Nguyệt Nhu buông hai tay che tai, khua khua tay
xua khói thuốc súng, dưới chân lặng lẽ đá văng ra một tên xú nam nhân chen chúc
tại bên người nàng, thầm mắng hỗn đản Chu Kính Tổ tại sao còn không ra.
“Chu công tử đến! Đó! Ở bên kia!” Một người mắt sắc
phát hiện Chu Kính Tổ xuất hiện tại lan can lầu hai.
Kèm theo tiếng kêu của hắn, toàn bộ mọi người nhìn về
phía bên kia, ào ào tiếp đón, trong mắt nhấp nhoáng rạng rỡ hình tiền. Nha, tán
tài kim đồng! Chúng ta yêu ngươi!
Liễu Nguyệt Nhu cũng trừng đại cô nương xinh đẹp bên
người tên Chu Kính Tổ kia. Hảo oa! Chu Kính Tổ, ngươi chết chắc rồi!
Không biết đại họa đã gần kề, Chu Kính Tổ cười meo meo
về phía mọi người vẫy tay, đứng bên trái hắn là con gái một của chưởng quầy
quản lý Tiếp khách tửu lâu này – Lí Mĩ Châu, bên phải là vài quản sự cửa hàng
của Chu gia.
Haiz, vội làm cho xong việc này là có thể thoải mái mà
bồi vị hôn thê yêu dấu. Gần đây vội xử lý Kim Lăng các khoản trù bị xây dựng
tửu lâu này, vội ra sớm về trễ, chỉ có thời điểm ăn cơm mới có thể cùng Nguyệt
Nhu sum vầy. Sáng nay khi xuất môn, trong mắt Nguyệt Nhu đã toát ra một tia
nguy hiểm quang mang.
Hắn âm thầm thè lưỡi, xem ra tính nhẫn nại của Nguyệt
Nhu sắp hết, không sao, buổi tối trở về hảo hảo “trấn an” nàng một chút! Nếu
không vì muốn thuận tiện bàn bạc vài cái sinh ý, hôm nay hắn cũng không nghĩ
đến đến lễ khai trương này mà tình nguyện ở nhà chơi với Nguyệt Nhu.
Nhớ đến người yêu, Chu Kính Tổ không khỏi treo lên nụ
cười ôn nhu, mảy may không chú ý tới ánh mắt ái mộ của Lí Mĩ Châu bên cạnh cùng
ánh mắt tức giận của Nguyệt Nhu cách đó không xa. Hắn chậm rãi đi xuống thang,
lập tức bị mọi người bao vây.
Khách sáo mà nói, người nườm nượp bao quanh Chu Kính
Tổ trong một vòng ngoài một vòng, đến người nào trong lòng hiểu rõ. Tốt rồi,
hiện tại tập trung vào mục tiêu, phóng ra!
“Ha ha, Lưu lão gia, đã lâu không thấy.”
“Chu công tử hảo, khai trương đại cát, chúc mừng chúc
mừng.” Lưu lão gia không nghĩ tới Chu Kính Tổ sẽ nhớ được hắn, cao hứng lập tức
tiến lên.
“Cám ơn Lưu lão gia, rất hân hạnh được đón tiếp. Loại
tiểu điếm này không có gì đặc biệt, ta chuẩn bị mua một miếng đất xây cái tửu
lâu lớn hơn nữa nha! Ân, địa phương tốt nhất là dựa vào bờ sông.”
“Mua?” Lưu lão gia lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, “Ai
nha, Chu công tử, vừa khéo ta ở Đông phố dựa vào sông Tần Hoài kia có một miếng
đất to, có thể tiện lợi bán cho Chu công tử. Phạm vi gần năm ngàn trượng nha!
Chỉ cần một ngàn lượng bạc. Thế nào?”
“Đông phố? Ở nơi nào? Địa phương có được hay không?”
Đương nhiên không tốt, miếng đất kia ở phần cách xa
phố xá, hơn nữa là ăn vào giữa sông, căn bản không có người lai vãn. Bởi vậy
Lưu lão gia vỗ ngực cam đoan: “Đương nhiên được rồi! Ta nói cho công tử nghe,
đây là nơi tốt nhất bên bờ sông Tần Hoài! Thích hợp xây dựng khách sạn!” Nếu có
thể bán được nơi phiền phức kia đi thì thật tốt quá.
“Thật vậy chăng?” Bộ dáng Chu Kính Tổ nghiêm cẩn lo
lắng, kỳ thực hắn đã nhìn qua nơi đó, thật là nơi tốt nhất bên bờ sông Tần
Hoài, không —— là nơi thích hợp nhất xây dựng bến tàu mới. “Nhưng mà một ngàn
lượng thì…” Năm ngàn lượng thì thích hợp hơn.
“Công tử cảm thấy rất được có phải không? Haiz, Chu
công tử là người quen, ta chịu thiệt chút, sáu trăm lượng!” Chỉ e lỡ mất cơ hội
tốt này, Lưu lão gia nhanh chóng giảm giá. Nhìn thấy Chu Kính Tổ còn đang do
dự, mà bên cạnh bắt đầu có người chú ý tới bọn họ nói chuyện, lập tức lại tự
động chém bản thân mình một đao, “Giá cuối cùng, bốn trăm lượng! Chu công tử
không cần lại lo lắng, giá này thật sự là rất thấp.” Nếu cơ hội này bị người
khác lấy đi rồi, hắn sẽ đấm ngực tức chết.
“Được rồi, thành giao!” Chu Kính Tổ sảng khoái đáp
ứng. Nếu Lưu lão gia nhất định phải bán giá thấp như vậy, hắn cũng không lại
kiên trì giao dịch công bằng. Haiz, hắn thật sự là người làm ăn hiền hoà, khó
trách được hoan nghênh như vậy!
“Thật tốt quá! Chu công tử thật sự là anh minh.” Miếng
đất phiền phức vô dụng kia còn bán được bốn trăm lượng bạc trắng, hắn có nằm mơ
cũng sẽ cười a.
Chu Kính Tổ nhìn theo Lưu lão gia vui mừng đi xa, mỉm
cười chuyển hướng bên kia, “Di? Này không phải là Trụ lão bản sao? Gần đây làm
ăn có được không? Ta đang muốn đến chỗ ngài mua vài món trang sức nha.” Kỳ thực
mục đích của hắn là gian cửa hàng mặt tiền của Trụ lão bản kia.
“Mua trang sức? Đương nhiên có, Chu công tử muốn cái
gì, ta tuyệt đối bán đúng giá cho công tử. Không gạt công tử, gần đây sinh ý
không tốt, ta đang muốn đóng cửa nha.”
“Sinh ý không tốt a?” Chu Kính Tổ thật quan tâm thăm
hỏi, “Sao lại thế này? Có cái gì ảnh hưởng vậy?”
Không ra khỏi sở liệu của Chu công tử, nửa khắc chung
sau hắn chiếm được gian cửa hàng mặt tiền kia, mà Trụ lão bản vui vui mừng mừng
theo thủ hạ của hắn đi ký ước.
Như thế như vậy, sau khi lại dạo qua một vòng, Chu
Kính Tổ hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời cũng khiến cho danh hào “Tán tài kim
đồng” của hắn càng thêm vang dội! (xem ra hắn sau này làm buôn bán có thể càng
thêm thuận buồm xuôi gió.)
Chu Kính Tổ ngồi xuống nghỉ, Lí Mĩ Châu lập tức lại
gần hắn dâng lên một chén trà, ánh mắt ái mộ không ngừng.
Vừa tiếp nhận trà, chợt nghe bên cạnh lại có người
tiếp đón, Chu Kính Tổ theo tiếng nhìn sang. Nga, nguyên lai là tên ngốc Trương
Phú Quý kia không để ý cả người còn quấn băng vải, nỗ lực lết đến nơi này.
“Chu công tử, đã lâu không thấy, công tử vẫn anh tuấn
tiêu sái, tác phong nhanh nhẹn như vậy a!” Trương Phú Quý cười nịnh, chỉ kém
không có cái đuôi dựng thẳng lên đến lắc lắc .
“Nguyên lai là Trương công tử, thật là đã lâu không
thấy, thế nào gần đây tại sao ít thấy công tử?”
Trương Phú Quý cười cứng đờ: “Ai, Chu công tử có điều
không biết, gần đây ta… Haiz, vẫn là không nói đi.” Gần đây hắn cũng không dám
xuất môn, từ khi lần trước ở kỹ viện ám hạng bị đánh, hắn bị thương vừa khéo
một chút, vừa ra khỏi cửa lập tức liền lại bị người ám toán, đánh đến mức nằm
rạp phải nâng về nhà, trăm thử khó chịu, thật không biết hắn gặp phải người
nào?
Chu Kính Tổ cười thầm, hắn đương nhiên biết là chuyện
gì xảy ra. Đều do Nguyệt Nhu, đánh tên mập mạp này đến nghiện, đương nhiên
chính hắn cũng giúp không ít việc.
“Kỳ thực ta luôn luôn đều rất muốn tìm đến Chu công
tử.” Hắn linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ thông suốt Liễu Trọng Thi vì sao
có thể có nhiều tiền cạnh hoa khôi như vậy. Nguyên lai là do Chu công tử giúp
đỡ! Này khiến cho hắn càng thêm nhiệt huyết sôi trào, nếu là hắn có thể cùng
Chu công tử kết giao bằng hữu, chẳng phải là hắn có thể sống phóng túng mà
không cần bản thân mình bỏ tiền sao? Vì mục đích cao thượng này, hắn hôm nay không
để ý nguy hiểm xuất môn.
“Nga? Khó được Trương công tử coi trọng tiểu đệ như
vậy, tiểu đệ thật sự là cảm động.” Người này thật là bị đánh cũng không sợ. Chu
Kính Tổ cúi đầu thổi thổi trong chén trà, cảm thấy còn phỏng tay, cho nên muốn
thả lại mặt bàn.
“Ta đến ta đến.” Trương Phú Quý nịnh bợ đoạt lấy bát
trà, hai tay nâng đến trên mặt bàn.
“Cảm tạ.” Chu Kính Tổ mỉm cười buông tay, ngón tay nhẹ
nhàng búng nhẹ ——
“Oa a! Mẹ ta nha!” Trương Phú Quý kêu một tràng la hét
như giết heo, xoa xoa chỗ bị phỏng gào thét, chỗ này đúng là bộ vị hắn bị
thương nghiêm trọng nhất nha!
“Ai nha! Trời ạ! Thực hỏng bét!” Chu Kính Tổ vạn phần
thương tiếc nhìn —— mấy giọt nước trà nho nhỏ bắn lên trên ống tay áo của
mình, “Thảm nha, bộ quần áo này của ta mua mất năm ngàn lượng bạc! Thế này là
đi tong hết rồi!”
Mọi người sớm bị tiếng kêu lợn chết của Trương Phú Quý
hấp dẫn, bắt đầu ào ào nghị luận.
“Đáng thương! Thật sự là thảm!”
“Haiz, ngày đại hỉ lại gặp gỡ loại sự tình này, haiz!”
“Đúng rồi, năm ngàn lượng nha! Thế là đã xong rồi.”
“Đáng tiếc đáng tiếc…”
Mọi người đều vây lại đây xem bộ quần áo giá trị năm
ngàn lượng hi hữu, thế là Trương Phú Quý bị mọi người từng bước một đạp ra
ngoài, rốt cuộc thảm kêu không được. Hai tên gia đinh của hắn chạy tới, vô cùng
thuần thục khiêng hắn lên, hướng huyện phủ chạy vội, may mắn đại phu còn ở tại
trong phủ…
Chu Kính Tổ cười đến càng hiền lành, hướng bốn phía
chắp tay: “Hôm nay đa tạ các vị quang lâm, bản công tử tuyên bố: hôm nay ở tân
tửu lâu ăn cơm không lấy tiền, thỉnh mọi người tận tình hưởng dụng!” Thứ nhất
là tạo danh tiếng mới đầu cho tửu lâu; thứ hai thì là vì báo đáp bọn họ hết sức
phối hợp.
Mọi người cùng ồ lên, người người đều vui mừng giống
như nhặt được bảo vật. Đã sớm nói tiện nghi của “Tán tài kim đồng” dễ chiếm đó
thôi!
Chu Kính Tổ bày ra chiêu bài tươi cười xem mọi người
tranh tiên khủng hậu ngồi vào vị trí, xoay người muốn đi, bỗng nhiên, tầm mắt
của hắn bị một văn sinh công tử thân thanh bào hấp dẫn, mặt bên người này hình
như có vẻ như rất quen thuộc.
Lúc này vị thư sinh này đem mặt chuyển hướng hắn, Chu
Kính Tổ sửng sốt một chút, lập tức hiện ra tươi cười kinh hỉ tiến lên dựa vào,
thấp giọng nói: “Nguyệt Nhu, sao nàng lại tới đây? Nàng cũng đến chúc mừng ta
sao? Thật là có tâm , ta chỉ biết nàng là thật quan tâm ta .”
Liễu Nguyệt Nhu tựa tiếu phi tiếu, “Đúng vậy, đến chúc
mừng bên cạnh ngươi lại có mĩ nhân làm bạn.”
Chu Kính Tổ thuận ý nàng bảo mà quay lại nhìn, thấy Lí
Mĩ Châu đang hướng hắn đi tới, bừng tỉnh đại ngộ. “A, Nguyệt Nhu, nguyên lai
nàng khẩn trương như vậy, ta thật sự là quá cảm động. Yên tâm, ta đối với nàng
cam đoan là toàn tâm toàn ý, sẽ không thích người khác. Bất quá nàng ghen cũng
là bình thường, ai kêu bộ dạng ta anh tuấn bất phàm như thế đâu! Vị hôn phu ưu
tú giống ta như vậy, mặc cho ai cũng sẽ lo lắng. Haiz, vốn là chọc mĩ nhân ái
mộ, chẳng lẽ sinh ra đẹp trai cũng là tội lỗi?”
Người này có xấu hổ hay không? Liễu Nguyệt Nhu nghe
xong lời nói hắn thổi phồng bản thân mình lại vừa bực mình vừa buồn cười. Kỳ
thực nàng cũng thấy được Chu Kính Tổ đối cái mĩ cô nương kia không có ý gì,
thầm nghĩ lấy việc này mà đe dọa hắn lập uy phong cho mình, không nghĩ tới hắn
thế mà còn có thể thừa cơ thổi phồng bản thân mình. “Ngươi nói đủ chưa? Đừng
làm cho khách nhân đều ăn không ngon.”
Nhìn ra được Nguyệt Nhu tuy rằng bản mặt hắc ám, nhưng
là trong mắt lại mang ý cười, Chu Kính Tổ da da cười : “Vâng, Chu phu nhân
tương lai. Đúng rồi, thân trang điểm này hôm nay của nàng thật sự là suất, nhất
định mê đảo không ít cô nương gia!” Ngẫu nhiên cũng muốn khích lệ người yêu một
chút, miễn cho nàng đứng tại bên người ưu tú như mình sẽ cảm thấy tự ti.
“Phải không?” Liễu Nguyệt Nhu hừ lạnh một tiếng, người
kia luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Đương nhiên, ta cũng không gạt người.” Thời điểm nói
dối thế này Chu Kính Tổ vẫn là mặt không đổi sắc.
Liễu Nguyệt Nhu hướng bên hông hắn đập đập cây quạt:
“Ngươi thôi đi, những lời này mà cũng dám nói!” Không sợ thiên lôi đánh xuống
sao?
“Nguyệt Nhu, nàng lại hoài nghi vị hôn phu thành thực
khiêm tốn của nàng sao?” Chu Kính Tổ thoải mái mà mồm mép, một đường che chở vị
hôn thê rời đi tửu lâu.
Trong tửu lâu người người vì mỹ thực hấp dẫn, không
người chú ý tới bọn họ rời đi, chỉ có Lí Mĩ Châu hoảng sợ nhìn Chu công tử ôm
eo một gã nam tử trẻ tuổi tuấn tú, hai người còn một đường thoải mái mà trêu
đùa. Trời ạ!
Sau một lúc lâu, nàng phục hồi tinh thần lại, nghiêng
ngả chao đảo chạy đến chưởng sự tửu lâu: “Cha! Cha! Không tốt! Công tử hắn
nguyên lai…” Có đoạn tụ chi phích!
Ba canh giờ sau, cha của Chu Kính Tổ – Chu lão gia tay
run run nhận bồ câu đưa tin khẩn cấp, trước mắt biến thành màu đen, ngã ngồi ở
ghế tựa. Trời ạ! Chu gia muốn tuyệt hậu!
Lão thiên gia! Vì sao hắn năm đó chỉ nuôi một đứa con
trai? !
Giờ phút này, Chu lão gia lần đầu tiên hối hận bản
thân mình rất tiết kiệm tiền …
•••••••••••••••••
Chu Kính Tổ cũng không biết Chu gia cao thấp kinh
hoảng cùng xôn xao, nhàn nhã cùng người yêu đi dạo phố đấu võ mồm.
“Đúng rồi, ngươi vừa rồi ở tửu lâu giống như cùng rất
nhiều người nói qua sinh ý nga?” Liễu Nguyệt Nhu mồm to ăn hồ lô đường phèn,
hoàn toàn không có khí chất văn nhân công tử. Nàng có chút khó hiểu vì sao
những người cùng Chu Kính Tổ nói qua sinh ý đều có bộ dạng vui mừng khi chiếm
được đại tiện nghi.
“Là nha, bàn một ít chuyện mua bán.” Chu Kính Tổ lấy
ngón tay lau đi bám chút đường bên miệng nàng, không quan tâm cử chỉ này tạo
thành kinh ngạc lớn cho người qua đường.
Liễu Nguyệt Nhu nhìn hắn: “Vì sao bọn họ đều là cái
loại bộ dáng được đến tiện nghi này, ta không tin ngươi sẽ làm việc mua bán có
lỗ. Nga, chẳng lẽ ngươi lại phẫn trư ăn lão hổ, khi dễ người thành thật?”
“Cái gì mà phẫn trư ăn lão hổ? Đừng nói khó nghe như
vậy.” Chu Kính Tổ bất mãn phản bác: “Mỗi kiện sinh ý đều là theo như tâm ý của
bọn họ, thiện lương như ta cuối cùng là không đành lòng làm trái ý tứ của bọn
họ. Kỳ thực bọn họ đích xác không có chịu thiệt, chỉ là chúng ta lợi hơn một
chút mà thôi!” Hắn thắng là vì ánh mắt hắn tương đối chuẩn một chút, nhìn xa
một chút, mới không có khi dễ người thành thật đâu!
“Như vậy a,” Liễu Nguyệt Nhu cảm thấy hắn nói là ngụy
biện, “Chẳng lẽ tài phú Chu gia các ngươi là tích tụ lên như thế này? Người Chu
gia bàn chuyện làm ăn đều là giả hồ đồ, hòa khí phát tài như thế này ư?”
“Đương nhiên là không rồi!” Chu Kính Tổ kiêu ngạo ưỡn
ngực, “Phương thức này là sáng tạo độc đáo khai thiên phách của ta! Những người
khác muốn học cũng học không được đâu!” Lịch đại Chu gia nhân đều rất tinh
minh, luôn ngay từ đầu liền khiến cho đối thủ cảnh giác cùng kiêng kị, không ai
có thể làm giống hắn hòa ái dễ gần như vậy a!
Giảo hoạt! Liễu Nguyệt Nhu trợn trừng mắt, nghĩ đến
chính nàng còn không phải dính đúng chiêu này của hắn sao? Ai cũng nghĩ hắn là
coi tiền như rác, trên thực tế hắn mới là người thắng lớn nhất. Thật sự là quá
giảo hoạt!
Chu Kính Tổ cười xoa xoa đầu nàng. Kỳ thực Nguyệt Nhu
tâm tính đơn thuần, chỉ sợ nàng vĩnh viễn sẽ không minh bạch, thương trường
ngươi lừa ta gạt làm sao đơn giản như vậy? Haiz, nàng vẫn cứ nên hung tợn mắng
chửi người, sửa chữa đăng đồ tử thì tốt hơn.
“Chu công tử, đây không phải là Chu công tử sao?”
Tiếng kêu bên cạnh làm cho bọn họ quay đầu nhìn lại.
“A, không phải là Cầm Thao cô nương sao?” Liễu Nguyệt
Nhu lộ ra tươi cười, “Hoa khôi cô nương mấy ngày gần đây sao rồi?” Nữ nhân này
còn dám xuất hiện tại trước mặt bọn họ sao?
“Ngươi? Liễu Nguyệt Nhu, là ngươi!” Lúc đầu Cầm Thao
thực không nhận ra nam tử này chính là Liễu Nguyệt Nhu.”Ngươi này mạnh mẽ nữ
nhân, ta không muốn nói chuyện với ngươi, cút ngay!”
Di? Tính tình nàng ta chuyển biến hoàn toàn, không giả
nhu nhược nữa ư? Trong hồ lô lại bán loại thuốc gì? Liễu Nguyệt Nhu nhíu mày
đáp lại: “Nên biến chính là ngươi đi, nữ nhân không biết xấu hổ!”
“Ngươi mới là đồ không cần mặt mũi!” Cầm Thao xoa xoa
thắt lưng, hung tợn cùng Liễu Nguyệt Nhu đối ầm ĩ, khóe mắt lại tà tà liếc Chu
Kính Tổ, nhìn lén hắn phản ứng.
Lần trước vô công mà phản, nàng rút kinh nghiệm xương
máu, cuối cùng tìm ra nguyên nhân bản thân thất bại—— nguyên lai Chu công tử
yêu thích tương đối đặc thù, không thích nữ tử dịu dàng nhu nhược, mà là loại
mạnh mẽ nương tử này. Bởi vậy nàng lại ngóc đầu trở lại, lấy hoá trang mỹ nữ
mạnh mẽ xuất trướng!
Chu Kính Tổ ngơ ngác nhìn hai nữ nhân đối chọi gay
gắt, không rõ Nguyệt Nhu lại đang làm gì. Bọn họ đang ở ước hội nha! Nàng lại
bỏ lại hắn đi cùng người khác cãi nhau! Ô… lại xem nhẹ hắn như vậy.
Nửa canh giờ sau, Chu Kính Tổ rốt cục hết nhẫn nại,
tiến lên giữ chặt ống tay áo Liễu Nguyệt Nhu, “Nguyệt Nhu, nàng không cần không
để ý ta .”
Liễu Nguyệt Nhu đang cãi nhau cao hứng liến một cước
đá văng ra hắn, “Cút ngay, đừng làm trở ngại ta!” Nàng cũng sắp cãi thắng,
người này lúc này đến phá cái gì?
Cầm Thao đã cãi nhau đến lý trí hoàn toàn biến mất,
tiến lên chỉ Liễu Nguyệt Nhu mắng to: “Ngươi… ngươi là đồ kỹ nữ thối!” Nói xong
tiến lên giơ lên bàn tay muốn đánh người.
Hử! Cũng không ngẫm lại Liễu Nguyệt Nhu nàng là người
đem đánh nhau làm cơm ăn, nếu nàng ta động thủ trước, Liễu Nguyệt Nhu đương
nhiên cũng vui vẻ phản kích rồi. Chính là hoa khôi không quen đánh nhau, một
quyền liền ngã xuống, khiến nàng có chút mất hứng.
“Nguyệt Nhu, tại sao nàng lại tùy tiện đánh người
thế?” Chu Kính Tổ tiến lên chất vấn, làm cho Cầm Thao ngã xuống đất vui mừng
quá đỗi, không ngờ —— “Ta không phải đã nói sao? Người như thế xương nhiều thịt
ít, đánh sẽ không thoải mái, cẩn thận bị thương khớp ngón tay của nàng. Đến, ta
nhìn xem. Ai nha, hình như có chút sưng, thật đáng thương! Có đau hay không?”
Liễu Nguyệt Nhu hất văng Chu Kính Tổ thừa cơ sờ tới sờ
lui ăn đậu hũ, xoay người tiếp tục dạo phố, Chu Kính Tổ đương nhiên tức khắc
đuổi theo.
Cầm Thao đầu vô lực cúi mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng cuối cùng hiểu được nguyên nhân bản thân mình thua: nàng mạnh mẽ không
bằng Liễu Nguyệt Nhu, bởi vậy hấp dẫn không nổi thú thưởng thức đặc thù của Chu
Kính Tổ.
Haiz, quên đi, vẫn là đi câu kẻ ngốc khác tốt hơn, dù
sao kẻ có tiền có mạo trong thiên hạ còn nhiều mà. Bằng mĩ mạo của nàng, còn sợ
không có ngày lành sao?
Cầm Thao bò lên, đột nhiên nhìn đến trước mắt xuất
hiện một đôi chân, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn —— Liễu Trọng Thi đang đứng ở
trước mặt nàng.
“Liễu đại ca…” Nàng lập tức lộ ra mặt cười biểu tình
điềm đạm đáng yêu.
Liễu Trọng Thi lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, huy
tay áo xoay người tránh ra, không lại quay đầu. Hắn hôm nay cũng trên đường mua
vài thứ, vừa vặn gặp phải màn diễn này. Kỳ thực thời điểm tiểu muội cùng Cầm
Thao cãi nhau ầm ĩ hắn đã đến, đem trò hề của nàng thu hết vào đáy mắt.
Hắn cuối cùng đã thấy rõ ràng! Đây là chuyện tốt,
không phải sao? So với bị nàng lừa cả đời tốt hơn.
Nhưng là, Liễu Trọng Thi ngẩng đầu, kìm nén ướt át
trong hốc mắt. Kia là giấc mộng đẹp nhất lúc ban đầu cùng yêu say đắm nha…