Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 908: Chương 908: Ấm áp mà hắn tạo nên (8)




Chương 908: Ấm áp mà hắn tạo nên (8)

 

 

Con đường duy nhất có thể liên kết giữa hắn và cô lúc này chỉ có game thôi……

 

Mỗi khi cực kỳ nhớ cô, hắn sẽ lén vào game, nhìn hình avatar của cô, sau đó tự nói với chính mình, cô không mất đi, hắn không mất cô, như vậy trong lòng hắn sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

 

Gần nửa năm nay Hứa Ôn Noãn ngủ rất tốt, ngoại trừ lúc trước có một đêm tỉnh lại hắn thấy tin nhắn của cô lúc nửa đêm trả lời hắn một câu: “Cảm ơn anh.” Những lúc khác ngày hôm sau Hứa Ôn Noãn mới trả lời hắn.

 

Vì vậy lúc đó Lục Bán Thành thật sự không nghĩ đến lúc này Hứa Ôn Noãn lại online, còn gửi tin nhắn cho hắn.

 

Hắn nhanh chóng mở ra, cách khói thuốc lượn lờ, lại thấy vài chữ: “Tôi bị đau dạ dày……..”

 

Là hai phút trước, Lục Bán Thành hầu như không chút chần chừ trả lời: “Cô uống thuốc chưa?”

 

Đợi một phút không có tin nhắn trả lời, Lục Bán Thành lại hỏi: “Gọi bác sĩ không?”

 

Vẫn không trả lời.

 

Mới hai phút… game còn đang online, lúc này cô sẽ vẫn để điện thoại trước mặt, nếu đau dạ dày, chắc chắn sẽ không ngủ nhanh như vậy.

 

Lục Bán Thành càng nghĩ càng không yên lòng, cuối cùng nhìn hai bên, tìm mấy đồng xu trong túi đến một buồng điện thoại công cộng cách đó không xa, gọi cho Hứa Ôn Noãn một cú điện thoại.

 

Chuông reo rất lâu cũng không có người bắt máy.

 

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

 

Lục Bán Thành lại tiếp tục gọi thêm một cuộc điện thoại, chuông reo rất lâu cũng không có người bắt máy.

 

Lúc trước hắn lấy thân phận của Linh Độ đề nghị cô mua nhà nên có thể biết địa chỉ nhà của cô, Lục Bán Thành gọi 120 nói địa chỉ xong liền tìm chìa khóa xe trong túi chạy vội đến xe mình.

 

Lục Bán Thành chạy rất nhanh, rất nhanh liền đến dưới lầu nhà của Hứa Ôn Noãn.

 

Dừng xe xong, đi thang máy lên lầu, đứng trước cửa nhà Hứa Ôn Noãn, hắn liên tục bấm chuông nhưng cũng không có ai mở cửa.

 

Lục Bán Thành liếc nhìn cấu tạo của tòa nhà, nghĩ có thể leo từ ban công vào, liền không hề nghĩ ngợi gì nhiều mà bấm chuông cửa nhà sát vách nhà Hứa Ôn Noãn.

 

            Qua khoảng một phút, có người phụ nữ trung niên mở cửa.

 

Lục Bán Thành chỉ nói đơn giản ý của mình cho người phụ nữ trung niên kia hiểu, người phụ nữ trung niên kia nhìn người đàn ông trước mặt mình, nghĩ bên cạnh thật sự là nhà của một cô bé, có chút do dự, nhưng cô thật sự sợ cô bé nhà bên cạnh có chuyện gì vì vậy đắn đo một chút liền để Lục Bán Thành vào, năm phút không mở cửa ra, cô sẽ lập tức báo cảnh sát.

 

Lục Bán Thành đồng ý, đứng cảm ơn liên tục, sau đó liền tháo giày, đi đến ban công leo qua ban công nhà Hứa Ôn Noãn.

 

Cừa sổ nhà Hứa Ôn Noãn khóa trái, Lục Bán Thành không vào được, nhìn qua gương, hắn liền có thể nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đang nằm bất động trên đất, không nhúc nhích.

 

Hắn liếc nhìn ban công chỗ Hứa Ôn Noãn trồng vài cây xanh, không chút chần chừ liền đập bể cửa sổ.

 

Nghe tiếng kính vỡ nát, người phụ nữ trung niên kia liền căng thẳng hỏi: “Này cậu đang làm gì vậy hả?”

 

 

Lục Bán Thành không để ý cô ta, liền vào nhà, khoác thêm cho Hứa Ôn Noãn một lớp áo, sau đó lấy điện thoại di động và bóp tiền, khom người bế cô lên, liền nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.