Nói xong, Cố Dư Sinh tàn nhẫn cúp máy.
“Sao vậy anh?” Tần Chỉ Ái hỏi.
Cố Dư Sinh còn tức giận, hắn dùng lực hút hai hơi thuốc, sau đó giật
giật môi, cũng không nói được gì, cầm điện thoại di động bấm bấm hai
lần, sau đó liền đưa cho Tần Chỉ Ái, ý nói cô tự mình nghe.
. . . . . . . .
Đó là một đoạn ghi âm.
Sau khi tiếng shashasha kết thúc, Tần Chỉ Ái có thể nghe được tiếng
nói quen thuộc của Chu Tịnh vang lên: “Đây là đổng sự trưởng của Cố thị, cậu xem hình đi.”
Yên tĩnh khoảng 10 giây, một giọng nam vang lên: “Tôi nhớ rồi, nói đi, cô muốn tôi làm gì?”
“Tôi muốn cậu tìm một cơ hội thích hợp tạo nên một tai nạn xe cộ.” vẫn là giọng nói của Chu Tịnh.
“Tai nạn xe cộ? Người già nua như vậy đụng vào không mất mạng đó chứ?” giọng nói của người đàn ông có chút chần chừ.
“Cậu đừng lo, tôi chỉ nói cậu va vào xe của ông ta chứ không có bảo
cậu giết ông ta. . .” tiếng nói của Chu Tịnh lạnh lùng đến lạ lẫm: “…
Cậu yên tâm, xe không thật sự đụng vào ông, lúc đó Tiểu Khấu sẽ cứu ông, đương nhiên cũng không thể quá nhẹ nhàng, như vậy thì lại không có hiệu quả… hiệu quả mà tôi mong muốn là lúc quan trọng nhất khẩn cấp nhất,
ông ấy được Tiểu Khấu cứu, như vậy mới có thể làm cho Cố lão gia càng
thêm yêu thích và tín nhiệm Tiểu Khấu.”
“Nhưng dù sao ông ấy cũng là một người già, đụng một cái, có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì thì sao?” người đàn ông vẫn chưa dám cược một ván,
cố ý làm khó dễ.
“Cậu yên tâm, không công bất thụ lộc, sau khi làm tốt chuyện này, Cố
lão gia nhất định sẽ bắt Cố Dư Sinh cưới Tiểu Khấu, đến lúc đó toàn bộ
công ty Cố thị đều có quan hệ tốt với cô ấy, cậu nghĩ cậu muốn bao nhiêu mà Tiểu Khấu không cho được?”ChuTịnh nói.
“Chỉ là Cố lão tiên sinh dù sao cũng là danh gia vọng tộc, tôi rất
khó có thể tiếp xúc với ông ấy, các người phải cung cấp lịch trình của
ông ấy cho tôi.” Người đàn ông kia nói.
“Cái này thì cậu cứ yên tâm, tôi đã nắm rõ tất cả những hành tung của Cố lão gia rồi.” lần này người mở miệng không phải là Chu Tịnh mà là
Lương Đậu Khấu: “Tôi nghĩ rồi, Cố lão gia tín Phật, ngày Tết thường sẽ
đi chùa, đến lúc đó tôi sẽ dùng mọi biện pháp kéo dài thời gian để ông
không thể vào thành, khi đó tôi sẽ nói cho anh biết chúng tôi đi đường
nào, tôi cũng sẽ nghĩ cách để ông xuống xe…”
Mọi lo lắng của người đàn ông đều được giải quyết,ChuTịnh thấy hắn
không nói gì nữa, lại mở miệng: “Đây là hai trăm ngàn tiền mặt, đặt cọc
cho cậu trước, sau khi cậu làm xong chuyện, sẽ có nhiều hơn, tất nhiên
là không ít hơn con số này…”
Yên tĩnh khoảng nửa phút, người đàn ông kia mới nói: “Được.”
. . . . . . .
Ghi âm kết thúc, Tần Chỉ Ái ngầng đầu lên, biết rõ nguyên nhân nhưng
vẫn không nhịn được mà hỏi lại: “Tai nạn xe của ông đầu năm ngoái không
phải là sự cố mà là do có người sắp xếp sao?”
Cố Dư Sinh mím môi không lên tiếng.
Tần Chỉ Ái cũng mím mím môi, như không thể tin được lẩm bẩm: “Lương
Đậu Khấu mặc dù có chút nháo, nhưng mà em vẫn cho là lần trước cô ấy đến Hối thị, có quá đáng lắm cũng chỉ ngán chân em để café và trà nóng hất
trúng ông, nhưng em lại không nghĩ đến cô ta vì mục đích của chính mình
mà tính mạng của ông cũng không tha…”