Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 88: Chương 88: Chết Là Tốt Nhất, Khỏi Phải Vướng Bận (8)




Chương 88: Chết là tốt nhất, khỏi phải vướng bận (8)

Cố Dư Sinh đúng là có đi Kim Bích Huy Hoàng, nhưng mà hắn không có đánh bài.

Hắn ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ gác chân nhìn chằm chằm bầu trời u ám ngoài kia, bên trong toàn là tiếng ồn của những người đánh bài, không ai thấy, cũng không ai để ý hắn đang hút thuốc một mình.

Lúc xáo bài, chia bài, có người ngồi gần ban công chú ý hắn, Cố Dư Sinh trước sau đều không phát ra một tiếng động, cậu ta không nhịn được mở miệng hỏi: “Cố tổng, không chơi một ván sao?”

Hắn vừa mới dứt lời, Lục Bán Thành đã ở dưới bàn đá chân hắn một cái, làm động tác “Suỵt”, sau đó nhỏ giọng nói: “Không thấy hắn hút thuốc cả buổi trưa sao? Rõ ràng là tâm tình cực kỳ tồi tệ.”

Người vừa hỏi thăm Cố Dư Sinh nghe vậy, ngạc nhiên nhịn không được mở miệng hỏi: “Cố tổng bị gì vậy? Không phải buổi sáng vừa mới ký được một hợp đồng lớn sao? Tâm tình sao lại không tốt?”

”Không biết” Lục Bán Thành tiến đến lỗ tai người kia, nhỏ giọng: “Từ sáng đến giờ khí áp vẫn thấp như vậy, buổi sáng lúc ký hợp đồng tại cậu không có ở đó, tư thế đi bàn chuyện làm ăn của hắn giống như đi đánh trận vậy, ném hợp đồng lên bàn, chỉ nói mười một chữ.”

”Mười một chữ gì?”

Lục Bán Thành lấy bài, nghiêng đầu nói: “Chia bốn sáu, tôi sáu, anh bốn, ký hay không ký?”

”Đệt, vậy cũng được sao?” Người kia còn chưa nói hết, bỗng nhiên trên trời có một vệt sấm chớp uỳnh một cái, cả phòng kinh ngạc, đều quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mưa tầm tã rơi vào cửa kính lít nha lít nhít, tạo ra âm thanh ào ào.

Chỉ có Cố Dư Sinh, giống như không nghe bất cứ một âm thanh nào, vẫn ngồi im lặng trên ghế salon, hút thuốc, nhả khói.

Đến sáu giờ, mưa cũng không có dấu hiệu dừng, trái lại mưa càng ngày càng lớn, trên cửa sổ nước mưa không ngừng cuồn cuộn chảy xuống.

Lúc sáu giờ mười, bởi vì có người có việc, lại rời đi.

Một bàn ba người thiếu mất một người không thể tiếp tục đánh, Lục Bán Thành thử hướng về phía Cố Dư Sinh hỏi một câu: “Anh Sinh, có muốn đánh một ván không?”

Đại khái qua nửa phút, Cố Dư Sinh mới dời tầm mắt từ cửa sổ đến mặt Lục Bán Thành, hắn hút một hơi thuốc, lại tiếp tục ngồi một lát, mới đứng lên đi đến sòng bài.

Bảy giờ rưỡi tối, có một bữa tiệc, lúc sáu giờ rưỡi tối lại có người lục tục đội mưa đến đây.

Trương Tổng của tập đoàn Bắc đình mang theo vợ đi cùng, Cố Dư Sinh gặp mặt mấy lần, mơ hồ nhớ người đó họ Lục, có điều lúc hắn chào hỏi, Cố Dư Sinh chỉ khẽ gật đầu một cái, không lên tiếng.

Lúc vợ của Trương tổng nhìn thấy Cố Dư Sinh, thoáng giật mình một cái, sau đó nhìn quanh hai bên một vòng, làm như đang tim người nhưng cuối cùng cũng không tìm được, liền nghi hoặc mở miệng hỏi: “Cố phu nhân không có ở đây sao?”

Cố Dư Sinh không phản ứng lại, “Cố phu nhân” trong miệng Lục tiểu thư là ai, hắn chỉ ngậm thuốc lá, đánh bài, gương mặt thờ ơ không cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.