Tiểu Vương không biết việc Lương Đậu Khấu và Tần Chỉ Ái đã biết nhau, nghe cô bỗng nhiên gọi tên Tần Chỉ Ái, vẻ mặt rõ ràng hơi ngạc nhiên, thoáng không thể tin lên tiếng: “Tần bí thư?”
”Đúng vậy.” Lương Đậu Khấu mỉm cười, dung nhan đẹp như tranh, rực rỡ tươi đẹp động lòng người, giọng điệu mở miệng cũng như một hồ xuân thủy: “Trước đó không lâu, ở trong núi suối nước nóng, tôi đã gặp Tần bí thư, nói chuyện với cô ấy thật sự rất hợp. . . . . .”
Giải thích xong, Lương Đậu Khấu nghiêng đầu, lại hỏi một lần: “Có thể chứ?”
Hắn chỉ là một người làm công, làm sao dám đắc tội với Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư được. . . . . . Xem Lương Đậu Khấu ôn hòa hỏi lại lần thứ hai, Tiểu Vương lập tức vội gật đầu không ngừng nói: “Không thành vấn đề.”
Sau đó, Tiểu Vương quay đầu, lên tiếng phân phó với Tần Chỉ Ái ngồi ở trước bàn công tác: “Tần bí thư, cô tiếp đãi Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư đi.”
Ân oán của Tần Chỉ Ái và Lương Đậu Khấu, ở trong văn phòng này, ngoại trừ trong lòng hai cô biết, thì người bên ngoài ai cũng không biết.
Ngày gặp lại, cô ta lại muốn cô đón tiếp, muốn cô đứng chờ Cố lão tiên sinh ở trước cửa, cô không phải là kẻ ngốc, làm sao nhìn không ra cô ta đang cố ý làm khó dễ mình chứ.
Lúc này, cô ta lại còn trực tiếp gọi tên cô, chỉ sợ là không có chuyện gì tốt. . . . . .
Ngẫm lại cũng bình thường, Lương Đậu Khấu biết cô trở thành bí thư của Cố Dư Sinh, khẳng định là sẽ không từ bỏ ý đồ, nghĩ đến hôm nay, cô ta muốn thị sát công ty là giả, đối phó với cô mới là thật.
Nếu là lúc trước cô biết rằng, cô sẽ trở thành bí thư của Cố Dư Sinh, nhất định sẽ không đồng ý kí, chỉ là khi cô biết, thì hợp đồng thực tập đã ký, tiền bồi thường quá lớn, cô không trả nổi.
Hiện tại việc có thể làm, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.
Dưới đáy lòng Tần Chỉ Ái nhanh suy nghĩ trong đầu, mới đứng lên, không thành vấn đề trả lời với Tiểu Vương một tiếng: “Vâng”
Tần Chỉ Ái trước dẫn Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu đi vào văn phòng Cố Dư Sinh, sau khi mời bọn họ, mới theo lệ đứng ở một bên, cung kính lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Cố lão tiên sinh, Lương tiểu thư, muốn uống chút gì không?”
”Ông nội uống trà.” Lương Đậu Khấu thuận tay cầm lấy quyển tạp chí trên mặt bàn, lật xem nói: “Tôi uống cà phê.”
”Được, xin chờ.”
Tần Chỉ Ái rời khỏi văn phòng Cố Dư Sinh, mới vừa nhẹ nhàng đóng cửa, chợt nghe tiếng nói nhỏ xì xào bên ban bí thư truyền đến.
”Trời ạ, người vừa mới tới đây là nữ thần quốc dân, Lương Đậu Khấu?”
”Cô ấy và đại BOSS chúng ta có quan hệ gì?”
”Hoàng thân quốc thích khách sáo với cô ấy như vậy, cô ấy còn đi chung với Cố lão tiên sinh đến đây, nói không chừng chính là bà Cố?”
”Khó trách đại BOSS còn chưa có tin tức gì, thì ra sớm đã lén lút nuôi dưỡng nữ thần quốc dân trong nhà . . . . . .”
Tần Chỉ Ái rũ mắt, làm bộ như không nghe thấy, đi vào phòng nước trà.
. . . . . .
Tiểu Vương sau khi phân phó Tần Chỉ Ái dẫn Cố lão tiên sinh và Lương Đậu Khấu đi vào văn phòng Cố Dư Sinh, vốn định quay về phòng nước trà ăn cơm, nhưng đi hai bước, cuối cùng vẫn đi đến chỗ an toàn không ai thường lui tới, gọi cho Cố Dư Sinh.
Bên đầu dây Cố Dư Sinh có chút ồn, không ít người đang thét to, giọng điệu hắn mở miệng lại lãnh đạm, Tiểu Vương không nghe rõ.
Nhưng nghĩ đến gần đây tâm tình của Cố Dư Sinh vô cùng tệ, cũng không dám hỏi lại lời hắn vưà nói, chỉ có thể tự mình nói, dần dần, khi hắn nói đến: “Tần bí thư đang tiếp đãi Cố lão tiên sinh và Lương tiểu thư. . . . . .” Thì, bên đầu điện thoại kia Cố Dư Sinh, bỗng nhiên quát to một tiếng: “Câm miệng hết cho tôi!”
…