Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 870: Chương 870: Cô dọn ra ngoài đi (6)




Chương 870: Cô dọn ra ngoài đi (6)

Có thể là do giọng nói của hắn qua nghiêm khắc, cũng có thể là ánh mắt của hắn quá đáng sợ khiến cô run lên hai lần, sau đó thật sự sợ hắn mà lông mi rũ xuống, hai tay bắt lấy cánh tay hắn của cô rõ ràng có chút giảm lực.

Hắn cho rằng cô sẽ buông tay, có thể khi hắn cho rằng cô sẽ buông ra thì cô lại lần nữa nắm chặt tay hắn, còn chặt hơn so với lần trước.

“Buông ra!” Lục Bán Thành thấy cô không có dấu hiệu muốn buông tay liền nói tiếp: “Đừng bắt tôi phải động thủ!”

Hứa Ôn Noãn bị lửa giận của hắn dọa sợ, không dám nhìn hắn nhưng vẫn nắm chặt tay hắn, còn nói đứt quãng: “Cầu xin anh cứu ông ấy, tôi cầu xin anh hãy cứu ông ấy đi!”

Lục Bán Thành chẳng hỏi người trong miệng cô là ai, liền giơ tay lên mở đầu ngón tay đang nắm chặt cánh tay hắn ra.

Hắn dùng lực mở những đầu ngón tay mềm mại mảnh khảnh của cô ra, khiến cô đau đớn.Bạn nào muốn đọc full liên hệ :

Nhưng cô lại làm như không cảm nhận được vậy, lại cố chấp bắt lấy tay hắn.

Cô đã khiến hắn mất hết sự kiên nhẫn, chưa được hai ba giây cô đã bị hắn dùng sức một cái, hất từ cửa phòng của hắn văng va vào cửa thoát hiểm.

Sau lưng cô đụng vào cửa đau đớn, khiến cô nhíu mày nhưng vẫn không phát ra một tiếng rên rỉ nào, lại nói với hắn: “……..Là ba của tôi ba của tôi xảy ra chuyện rồi, chỉ có anh mới có thể cứu ông thôi…..”

Lục Bán Thành đưa lưng về phía Hứa Ôn Noãn, lúc hắn nghe thấy chữ ba này thì động tác đóng cửa liền dừng lại.

“……nửa tháng trước ông ấy đi kiểm tra sức khỏe, lúc xét nghiệm máu có vấn đề, nhất định phải thay tủy, bệnh viện tìm tủy một lúc lâu, lại chỉ có một mình anh có tủy phù hợp thôi…”

Yên tĩnh trên hành lang bị phá vỡ bởi tiếng giải thích khẽ khàng của Hứa Ôn Noãn.

Giọng nói của cô vừa đáng thương mà lại vừa bất lực, trong lòng Lục Bán Thành sau khi nghe xong lại có một làn sóng đánh vào khiến hắn cực kỳ đau đớn.

“……Hơn nửa tháng nay tôi tìm anh rất cực khổ, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm anh mà thôi…”

Ý của cô là, nếu có người thứ hai phù hợp, cô nhất định sẽ không tìm đến hắn?

Cũng đúng, nếu không phải cô không còn đường nào để đi thì cô sẽ chủ động xuất hiện trước mặt hắn sao?

Lúc trước hắn để cô ra khỏi nhà, cô còn thẳng thắn lưu loát không chút chần chừ ra đi mà, lại còn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Ái vay tiền, bộ dạng kia lúc này thoáng cái đã biến mất rồi…

Hắn biết rõ cô bị ép không còn lựa chọn nào khác, nhưng hắn lại phát hiện trong lòng hắn vẫn muốn giúp cô.

Trong lòng Lục Bán Thành có chút cay đắng.

Hứa Ôn Noãn giải thích rõ ràng xong nhìn bóng lưng Lục Bán Thành một chút, sau đó thấy hắn không lên tiếng, lại sợ hắn không đồng ý, liền nói: “Chỉ cần anh chịu cứu ba tôi, anh muốn sao cũng được, điều kiện gì tôi cũng sẽ chấp nhận…..”

Hắn còn chưa muốn bàn điều kiện với cô, cô lại chủ động mở miệng trước, trong mắt cô, hắn là người xưa nay không phải là thật lòng tốt với cô mà cái gì cũng tùy thuộc vào điều kiện sao?

“Cô có thể cho tôi cái gì?” Lục Bán Thành có chút trào phúng, không chờ cô nói hết lời liền quay đầu nhìn cô, vừa bình tĩnh lại vừa vô tình hỏi tiếp: “Hay là, cô có thể mang lại cái gì cho tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.