Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 961: Chương 961: Để lại đồng hồ đeo tay (1)




Chương 961: Để lại đồng hồ đeo tay (1)

 

 

Hứa Ôn Noãn định thần lại, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó giơ tay lên lấy thuốc từ tay Lục Bán Thành, để thuốc vào miệng, bưng ly nước, mới biết đó là nước ấm, uống nước ấm vào bụng, cũng ấm luôn lòng cô.

 

Để ly nước xuống, Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành còn đứng, liền chỉ chỗ ngồi đối diện cô: “Sao anh không ngồi đi?”

 

Nói xong, cô lại ý thức được Lục Bán Thành phải quay trở lại phòng, vội vàng nói: “Tôi không sao nữa rồi, không thì, anh vào trước đi.”

 

Lục Bán Thành không lên tiếng, đi về phía trước hai bước, ngồi đối diện cô.

 

Hắn liếc nhìn cô uống sắp hết ly nước, lại ra hiệu cho nhân viên phục vụ châm thêm nước, sau đó mới nói với Hứa Ôn Noãn: “Tâm trạng không tốt sao?”

 

Hứa Ôn Noãn nghe thấy câu hỏi đường đột này, hơi ngẩng người, qua một lát lại lắc đầu trả lời: “Không có a.”

 

Sao hắn biết cô uống nhiều rượu, chẳng lẽ lúc nãy trong phòng hắn vẫn luôn để ý đến cô sao?

 

Mọi loại vui vẻ không thể nói thành lời nhanh chóng chất đầy trong tim cô, cô không biết rốt cuộc là mình đang cảm thấy hài lòng cái gì, khoảng thời gian này cô hoàn toàn quên đi những phiền não lúc nãy, thậm chí cơn đau dạ dày cũng không còn nữa.

 

Cô cười với Lục Bán Thành, chưa nói cho hắn biết cô buồn bực chuyện gì: “Chỉ là do tôi cảm thấy rượu kia uống ngon thôi.”

 

“À” Lục Bán Thành đáp một tiếng, liền dời tầm mắt nhìn về phía con đường lớn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, người như đang thất thần, qua một lúc lâu hắn mới quay đầu đối mặt với đôi mắt đen láy của Hứa Ôn Noãn: “Dạ dày không được tốt, sau này đừng uống nhiều rượu, đừng ăn thức ăn sống, lạnh.”

 

Yên lặng trong chốc lát, hắn lại nói: “Chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

 

Hai câu nói hời hợt như vậy lại khiến trong lòng Hứa Ôn Noãn đau nhói.

 

Hay là cô biết hắn sắp đi Mỹ không trở lại cho nên mới luôn cảm thấy những câu nói này của hắn lại giống như những lời chào từ biệt?

 

Hứa Ôn Noãn cố gắng gượng cười một cái, gật đầu, sau đó cảm thấy thương cảm, cuống họng như bị một thứ gì đó chặn lại, cực kỳ ngột ngạt, cô phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể cười nhẹ lần nữa, như người không biết chuyện gì, nhìn chằm chằm Lục Bán Thành nói: “Nghe Tiểu Ái nói anh sắp đi Mỹ?”

 

Lục Bán Thành không mở miệng, dùng cổ họng ừ một tiếng.

 

Rõ ràng đã biết từ sớm nhưng giờ phút này nghe thấy hắn khẳng định như vậy, Hứa Ôn Noãn vẫn không nhịn được trầm giọng: “Tiểu Ái còn nói lần này anh sẽ định cư luôn bên đó?”

 

Lục Bán Thành cụp mi mắt.

 

Đúng, định cư lâu dài ở bên đó.

 

Hắn vốn không nghĩ như vậy, lần này hắn về nước tiếp xúc với cô hai lần, hắn phát hiện mình càng ngày càng không khống chế được bản thân, càng muốn qua  lại với cô nhiều hơn.

 

Hắn sợ mình lại không khống chế được chính mình, lại quấy rầy cô, lại giống như một năm trước đây là cô tổn thương lần nữa.

 

Vì vậy hắn quyết định rời khỏi cô, cũng không về nữa.

 

Nghĩ đến đây, Lục Bán Thành cười nhạt, lại gật đầu với Hứa Ôn Noãn một cái: “Có thể cho là vậy.”

 

“Khi nào thì anh đi….” Hứa Ôn Noãn không nhìn vào mắt LụcBán Thành, hỏi như đang nói chuyện phiếm vậy.

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.