Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 968: Chương 968: Để lại đồng hồ đeo tay (8)




Chương 968: Để lại đồng hồ đeo tay (8)

 

 

 

Lục Bán Thành mím môi, mắt đầy mù mịt.

 

Người đàn ông trung niên như đang chơi một trò đầy hứng thú, rất vui vẻ đếm một cách tự nhiên: “BA”

 

Tiếng nói này kết thúc, con dao lại hướng về phía lồng ngực trái của Hứa Ôn Noãn gần thêm một chút.

 

Người đàn ông trung niên vừa mới chuẩn bị mở miệng nói hai, Lục Bán Thành vì muốn kéo thời gian đến mức dài nhất lại vắt óc nói: “Phải biết nếu các người thật sự hạ dao xuống các người sẽ thật sự phạm tội giết người đó!”

 

Người đàn ông trung niên cười ha ha một tiếng, không phản đối mở miệng: “Thật giống như tụi tao bắt cóc con bé đến đây thì không phạm pháp vậy, chúng tao trong nghề này thì việc không sợ nhất chính là phạm pháp đó!”

 

“Thế nhưng các người làm nghề này không phải chỉ vì tiền thôi sao? Tôi nói chỉ cần các người mở miệng nói một cái giá, tôi nhất định sẽ đưa cho các người, đảm bảo sẽ không báo cánh sát, để các người rời khỏi đây một cách an toàn!”

 

Người đàn ông trung niên như hiểu được Lục Bán Thành đang cố làm gì, lại không trả lời hắn mà dựng thẳng hai ngón tay lên: “HAI”

 

Cùng lúc hắn nói xong, mũi dao ác liệt lại đâm lên áo của Hứa Ôn Noãn, có một chút máu chảy ra.

 

Màu đỏ trên da thịt trắng nõn, cực kỳ chói mắt.

 

Lục Bán Thành hoàn toàn không có chút do dự hay suy nghĩ gì nữa, liền khom người, nhặt con dao trên mặt đất lên.

 

Người đàn ông trung niên thấy thời gian đã bị kéo dài quá lâu, lại không muốn lằng nhằn thêm nữa liền hô: “BA”

 

Người đàn ông cầm dao lại dùng sức, đâm vào người Hứa Ôn Noãn sâu thêm một xentimet.

 

Vết thương rất cạn nhưng lại khiến đuôi mắt Lục Bán Thành căng thằng, cực kỳ đau lòng.

 

Người đàn ông trung niên kia nói không sai ,chuyện này đều là những chuyện bọn họ phải làm hằng ngày, cho nên bọn họ đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ ngay từ đầu. Bọn chúng cũng không ngốc, đương nhiên biết Ngô Hạo đến rồi thì bọn chúng cũng chỉ còn có thể bó tay chịu trói, cho nên mới thẹn quá hóa giận, nói không chừng một giây tiếp theo bọn họ hoàn toàn có thể đâm dao vào ngực Hứa Ôn Noãn bất cứ lúc nào, hay là bọn chúng không dám, nhưng tất nhiên hắn sẽ không dùng mạng của Hứa Ôn Noãn mà đánh cược, hắn nhất định phải cứu được Hứa Ôn Noãn an toàn ra khỏi đây.

 

Những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, ngón tay thon dài của hắn lại nhẹ nhàng dùng sức mở dao ra, dưới ánh đèn, lưỡi dao ánh lên tia sáng sắc bén.

 

“Ba tiếng đã đếm xong, mày còn chưa chọn được sao? Nếu như khó khăn với mày như vậy thì tụi tao sẽ giúp mày chọn nha…” người đàn ông trung niên giả vờ như rất khó xử, sau đó lại giơ ngón tay chỉ Lục Bán Thành, sau đó lại chỉ Hứa Ôn Noãn, sau đó lại rơi ngón tay lên người Hứa Ôn Noãn: “Cô ta đi!”

 

Người đàn ông cầm dao kia dùng sức hơn rất nhiều.

 

Trên da Hứa Ôn Noãn lại có một vết thương càng sâu hơn, Lục Bán Thành phản xạ có điều kiện liền hét lớn ba chữ: “Chờ một chút!’’ sau đó cũng không chờ người đàn ông kia có phản ứng liền đâm dao trên tay lên đùi phải của chính mình.

 

 

Dòng máu đỏ thắm chảy theo đầu ngón tay của hắn, chảy ra càng nhiều.

 

Ba người đàn ông bị hành động kiên quyết của hắn như vậy làm cho chấn động, toàn bộ đều yên lặng khiến không gian trở nên quỷ dị.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.