Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 702: Chương 702: Đồng Ý Để Anh Liên Lụy Em Suốt Đời Không? (2)




“Tiểu Khấu, cậu đừng vội, mình đang liên hệ với bên đoàn quan hệ xã hội để nghĩ cách.”

“Đừng nóng vội? Cậu nghĩ mình có thể đừng nóng vội sao? Mình và tên họ Dương kia không có chuyện gì được sao? Là hắn động tay động chân với mình! Bây giờ mình còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là cậu mà để Cố gia nhìn thấy những tin tức này thì tôi làm thế nào đây?” Lương Đậu Khấu càng nói càng tức giận đến nỗi oán trách Chu Tịnh: “Đều tại cô, tôi đã nói tôi không muốn đi gặp tên họ Dương kia, cô lại ép tôi đi! Giờ thì xong chưa?”

“ChuTịnh, tôi nói cho cô biết, cô mà không tìm cách giải quyết chuyện này cho ổn thỏa tôi lập tức dẹp hợp đồng với cô!”

Lương Đậu Khấu nói những lời tàn nhẫn hung ác kia xong, cũng không chờ Chu Tịnh nói thêm gì liền lập tức cúp máy.

Qua một phút, Chu Tịnh lại nhắn tin qua cho Lương Đậu Khấu.

“Tiểu Khấu, cậu đừng tức giận, chuyện này quá bất ngờ thôi, mình đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này!”

“Tiểu Khấu, cậu nghỉ ngơi thật tốt trước đi, đừng nghĩ gì hết, chờ tin tức của tớ.”

Nghĩ ngơi thật tốt? Cô còn có thể nghỉ ngơi thật tốt hay sao

Lương Đậu Khấu nặng nề ném điện thoại lên bàn, vừa nhìn màn hình máy tính.

Cô biết hiện giờ có rất nhiều người đang mắng cô, không nhìn là biện pháp tốt nhất, có thể vẫn là do đầu ngón tay khốn nạn không chịu nghe lời cô, trượt mousepad, thẳng đến khu bình luận.

Chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, dưới phần bình luận của Weibo đã có hơn sáu mươi mấy bình luận.

Ngoại trừ quảng cáo, hầu như tất cả những bình luận đều là mắng cô.

Lương Đậu Khấu càng xem càng giận, nhìn đến nỗi ngực phập phồng, cô vung tay lên, hất máy tính xuống đất, nhưng nỗi tức giận trong lòng chẳng hạ nhiệt chút nào mà ngược lại lại càng nặng nề. cô đứng lên, đá ghế lung tung, đi một vòng quanh phòng ngủ, hất được cái gì thì gạt bỏ cái đó mãi cho đến khi cô mệt nhoài mới ngồi tàn tạ trên mặt đất ngổn ngang, ô ô khóc.

. . . . . .

Lương Đậu Khấu thức cả đêm.

Trên đường, cô cứ hỏi Chu Tịnh nhiều lần cuối cùng đã nghĩ được cách giải quyết hay chưa, câu trả lời không phải “Còn chưa có” thì lại là “Để mình nghĩ một chút.”

Từ sáng sớm đến mười giờ sáng, cũng chỉ mới qua có 10 tiếng đồng hồ nhưng Lương Đậu Khấu lại có cảm giác như đã trải qua cả thế kỷ rồi.

Ngay lúc Lương Đậu Khấu cho rằng mình không chịu đựng nổi nữa sắp tan vỡ rồi thì Chu Tịnh lại gọi điện thoại tới.

Hiển nhiên, Chu Tịnh cũng thức trắng đêm, ngữ khí nói chuyện nghe có vẻ rất uề oải: “Tiểu Khấu, mình đã thương lượng với đoàn quan hệ xã hội cả đêm rồi, chúng mình nghĩ cách giải quyết tốt nhất là nói rõ sự thật cho mọi người biết cậu và Cố Dư Sinh hoàn toàn không có kết hôn.”

“Sau khi làm sáng tỏ xong, nhiều nhất người ta cũng chỉ nghĩ cậu đứng núi này trông núi nọ thôi, hoặc là mắt cậu kém chọn Cố Dư Sinh không chọn lại đi chọn Dương tổng, nhưng nói gì cũng được, còn tốt hơn là nói cậu biến chất vượt tường.”

“Chuyện lần này dù có xử lý thế nào cũng sẽ có chút ảnh hưởng về sau, chúng ta bây giờ có thể làm gì liền làm nấy thôi, đem mức độ ảnh hưởng giảm đến mức thấp nhất càng thấp càng tốt.”

“Gần nhất chúng ta nên khiêm tốn một chút, chờ qua cơn phong ba này, chúng ta tái xuất cũng không muộn!”

Dừng một chút, Chu Tịnh còn nói: “Đương nhiên, người chủ động nói chuyện kết hôn là giả không thể là cậu, mà phương thức tốt nhất chính là từ miệng Cố Dư Sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.