Chương 190: Hôm đó, cảm ơn anh (10)&Lúc đó cô sợ đến mức chân mềm nhũn, môi run rẩy, “Xin lỗi” hắn.
Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mắt tỏ vẻ bực mình, cô cho rằng hắn sẽ tức giận không nghĩ tới cuối cùng hắn cũng giống như không có cũng không nói gì với cô, chỉ gọi quản gia đến dọn dẹp, sau đó gọi điện thoại đến công ty khiến người ta phải đưa tập tin đó đến một lần nữa.
Sau đó cô trốn về phòng, lánh xa hắn ba tiếng đồng hồ, mãi đến lúc ăn tối, cũng không thấy hắn có ý định tính sổ với cô, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Cũng là từ đó trở đi, ở trước mặt hắn cô bắt đầu thả lỏng, không còn hoảng loạn như lúc đầu.
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh làm nhiệm vụ trong quân ngũ, hắn còn bị thương nặng hơn nhiều, vì vậy vết thương do dao chém một cái như vậy, hắn hoàn toàn không xem ra gì.
Đau thì hắn không sợ, nhưng sau đó, lúc vết thương ăn da non sẽ ngứa ngáy, làm hắn khó có thể chịu đựng được.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Đặc biệt là sau khi bác sĩ La tháo chỉ, vết thương càng ngứa ngáy đến quấy rối tâm can, hắn trằn trọc không ngủ được, cuối cùng thật sự không chịu nổi, nhắm mắt mê man, có khi lại đưa tay ra sau lưng mò mò.
Lúc Cố Dư Sinh vào phòng ngủ chính, Tần Chỉ Ái đã ngủ thiếp đi, tuy rằng cử động của hắn rất nhẹ nhưng vẫn làm cô thức giấc.
Cô dựa vào đầu giường bật đèn, mờ mịt nhìn hắn một lúc, mới ý thức được hắn đang gãi vết thương, cô vội vàng đưa tay ra đè tay hắn lại.
Cố Dư Sinh chưa ngủ sâu, liền bị bàn tay của cô làm cho tỉnh giấc, hắn liếc nhìn bàn tay của mình bị cô nắm lại trước, sau đó liền tỉnh táo lại, mơ hồ hỏi: “Đánh thức cô sao?”
“Không” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, vừa chuẩn bị buông tay của hắn ra mới phát hiện tay hắn có vết máu, cô nhíu nhíu mày, liền vội vàng nhìn về phía vết thương trên vai hắn, phát hiện xung quanh vết thương có chút hồng hồng, có nhiều chỗ sưng lên, ở vết kim may có vài giọt máu..
Cô giật giấy ăn, thấm máu, sau đó mới nhẹ giọng: “Anh đừng gãi, sẽ để lại sẹo, hơn nữa, anh gãi mạnh như vậy sẽ lại làm rách vết thương vừa mới khép lại.”
Cô suy nghĩ một chút cũng không yên lòng, sợ lát nữa hắn ngủ thiếp đi sẽ lại không ý thức được gãi theo bản năng, liền thẳng thắn bắt lại một tay của hắn.
Hắn không giãy dụa nữa.
Trong phòng lại yên tĩnh, có lẽ là do bị đánh thức, có lẽ là vì đang cầm tay hắn, cô không ngủ được.
Cô nhắm mắt lại, cũng có thể tinh tường cảm nhận được thân thể Cố Dư Sinh đang động đậy, bởi vì hắn động quá nhiều lần, cô không nhịn được nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn nhíu mày, có thể là ngứa ngáy đến khó chịu, hắn cố nén lại, nhưng đến cuối cùng, Tần Chỉ Ái vẫn có thể nghe thấy tiếng hắn kêu rên.
Tần Chỉ Ái liếc nhìn đồng hồ trên vách tường, đã ba giờ sáng, hắn bị vết thương dằn vặt đến nỗi ngủ không yên giấc sao?
Mặc kệ lúc đó hắn có cứu cô không, đáy lòng cô vẫn luôn nghĩ hắn là vì cô mà bị thương.
Nhìn hắn bị dày vò như thế, Tần Chỉ Ái có chút hổ thẹn, có chút khó chịu, cô nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu vừa nhìn thấy gò má hắn, chần chừ trong chốc lát, vẫn nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Cô đột nhiên nói cảm ơn, làm hắn ngẩng ra, nghiêng đầu buồn bực nhìn về phía cô.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Tần Chỉ Ái chỉ chỉ vết thương trên vai hắn, nhỏ giọng thì thầm một lần nữa: “Hôm đó, cảm ơn anh.”