Động tác của cô liền dừng lại, nụ cười trên môi cũng biến mất trong nháy mắt.
Có thể là do thấy biểu hiện của Tần Chỉ Ái không được tự nhiên như
lúc trước nên mi tâm của Cố Dư Sinh cũng vì vậy mà nhíu lại, hung hăng
nhìn về phía mà cô đang nhìn.
Lương Đậu Khấu đeo một cặp mắt kính to che hơn nửa mặt, nếu không
phải bên cạnh cô ta còn có Chu Tịnh, Cố Dư Sinh thậm chí còn không nhận
ra cô ta là Lương Đậu Khấu.
Hai người đang xách vài cái túi hàng hiệu xa xỉ, có thể là đã chú ý
đến Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái một lúc lâu, đi từ xa đến gần bọn họ mà mắt vẫn luôn nhìn hai người họ không chớp mắt xem họ đang làm gì.
. . . . . .
Tuy rằng Cố Dư Sinh đã đứng ra giải thích chuyện hắn và Lương Đậu
Khấu hoàn toàn không có kết hôn với nhau nhưng mà chuyện của Lương Đậu
Khấu trước đó vẫn đứng đầu bảng xếp hạng các tin tức nóng hổi trong hai
tuần liên tiếp, cuối xùng lại rơi vào thế cục không thể cứu vãn, bị vô
số người mắng chửi, còn nói cô không xứng đứng trong làng giải trí, mà
là một con điếm một đúng.
Sự kiện lần này huyên náo rất lớn, đối với Lương Đậu Khấu lại có ảnh
hưởng rất nặng nề, Chu Tịnh cứ nhìn cô sầu não uất ức không vui, nên
muốn làm cho tâm trạng của cô tốt lên một chút, liền rủ cô đi dạo phố
mua sắm, đi đến Tây Đan.
Vừa vui vẻ ra tới cổng thành, Chu Tịnh liền nhìn thấy Cố Dư Sinh và
Tần Chỉ Ái, trong lòng cô có chút lo sợ Lương Đậu Khấu nhìn thấy sẽ bị
đả kích, kế hoạch khiến cô vui vẻ sẽ bị phá hủy, liền muốn kéo cô vào
một cửa hàng bên cạnh, nhưng còn chưa kịp hành động, Lương Đậu Khấu cũng đã nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.
Cả người cô như chết chân tại chỗ, nhìn trừng trừng Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, cũng không biết hai người nói gì, Cố Dư Sinh lại ở trước mặt
mọi người trên quãng trường này hôn Tần Chỉ Ái.
Lương Đậu Khấu giống như bị đánh một gật vào đầu, hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Chu Tịnh mà lấy lại tinh thần đi về phía Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái.
Từng bước chân Lương Đậu Khấu đến gần, Cố Dư Sinh quay đầu lại, nhìn
cô, cô không biết hắn có để ý đến mình không, cả người lại quay đầu về
phía Tần Chỉ Ái, lại một lần nữa nâng mặt Tần Chỉ Ái lên, cúi đầu hôn cô ta.
Lần này so với lần trước còn cẩn thận, thâm tình hơn..
Hắn thật sự rất tập trung hôn, rất dịu dàng hôn, khác hẳn hoàn toàn so với Cố Dư Sinh ngày thường mà cô biết.
Cái hôn kia giằng co rất lâu, rất lâu, còn kéo dài gấp đôi lần trước.
Cố Dư Sinh lưu luyến không rời buông Tần Chỉ Ái ra, đầu ngón tay lại
vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô ấy, chăm chú mà sâu sắc nhìn thẳng
vào đôi mắt của cô ta. Giống như trên thế giới này, chỉ có cô ta là phụ
nữ vậy.
Lương Đậu Khấu nhìn thấy hình ảnh như vậy, tay cầm túi mua sắm bỗng nắm chặt lại, thân thể đều khẽ run lên.
Cô không biết đi đến trước mặt họ thì cô có thể làm được gì, nhưng cô lại không dừng bước lại được, đi thẳng về phía họ.