Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 399: Chương 399: Không Phải Là Thích, Mà Là Yêu Sâu Đậm (9)




“Đúng vậy đó tiểu thư, cô đừng quá đau lòng.”

“Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

. . . . . .

Những người này đồng loạt khuyên cô.

Tần Chỉ Ái giống như không nghe thấy, như khúc gỗ ngồi nhìn bờ sông, không nhúc nhích.

Có người nhìn thấy cô cố chấp như vậy liền tức giận, ngữ khí cũng chẳng hòa nhã nữa: “Tiểu thư, nếu cô muốn tìm thì tìm một mình đi, chúng tôi không thể cứ ở đây với cô như vậy được.”

Tần Chỉ Ái nháy mắt một cái, ánh mắt đặc biệt yên tĩnh quay đầu liếc nhìn người đàn ông vừa mới nói câu này, sau đó có chút mờ mịt, lại bỗng nhiên chăm chú, khi âm thanh của cô cất lên dù có khàn khàn nhưng vẫn rất kiên quyết: “Mọi người về đi.”

Nhóm người đó không ngờ cô lại nói như vậy, toàn bộ đều ngây ngẩn cả người.

Tần Chỉ Ái không để ý đến sự ngạc nhiên của bọn họ, lại quay đầu chăm chú nhìn bầu trời dần trở nên sáng tỏ, nháy mắt một cái, tiếp tục mở miệng, âm thanh rất chắc chắn: “Tôi không đi, tôi muốn ở lại đây, tôi muốn tiếp tục tìm anh ấy.”

“Anh ấy đã nói anh ấy có chuyện muốn nói với tôi, tôi nhất định phải tìm được anh ấy.”

Mắt Tần Chỉ Ái hiện lên một vệt hồng: “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh ấy, chúng tôi đã hẹn nhau rồi, tôi nhất định phải tìm thấy anh ấy.”

“Anh ấy đã nói với tôi, chút nữa gặp, lúc này mới chỉ đợi có 12 tiếng đồng hồ, tôi còn có thể chờ 120 giờ, 1200 giờ, tôi cũng có thể đợi…”

Nước mắt rơi xuống hai gò má cô cô cố gắng cười, âm thanh trở nên run rẩy, nhẹ nhàng nói: “…anh ấy xuất hiện.”

“Tôi tin, anh ấy nhất định sẽ xuất hiện…” Tần Chỉ Ái nói câu này, càng giống như đang nói cho chính mình nghe, cổ vũ bản thân.

Sau khi nói xong, cô giơ tay lên, nhẹ xoa hai má toàn nước mắt, từ từ đứng lên: “Các người đều từ bỏ anh ấy nên tôi không thể từ bỏ anh ấy được, tôi mà còn bỏ rơi anh ấy, sẽ không còn ai quan tâm anh ấy nữa.”

Cô nhớ tới lúc hắn giúp Tần Dương, bắt kẻ xấu xong, sau đó lại uống say.

Lúc đó cô rất đau lòng, ôm lấy hắn, hứa với hắn.

Cô nói, anh còn có em.

“Các người muốn đi thì cứ đi đi, tôi không đi, một ngày không tìm được thì tôi ở đây một ngày, hai ngày không tìm thấy thì tôi ở đây hai ngày, một đời không tìm được, tôi ở đây cả đời… tôi sẽ không từ bỏ anh ấy, bởi vì tôi đã nói với anh ấy, anh ấy còn có tôi…”

Vẫn là Tần Chỉ Ái lo lắng cả một đêm, sợ hãi cả một đêm, trong nháy mắt lại trấn tĩnh lại như kỳ tích.

Cô lại tiếp tục lẩm bẩm nói nhỏ, vừa đi dọc theo bờ sông lại vừa bắt đầu tìm kiếm.

“Nói tóm lại, tôi tuyệt đối không đi.”

“Chỉ cần không tìm thấy thi thể của anh ấy, tôi sẽ không tin, chỉ cần không tìm thấy thi thể của anh ấy, khả năng anh ấy còn sống vẫn rất cao.”

“Muốn đi thì các người đi đi, tôi thì sống phải thấy người, chết phải thấy xác,…”

Nói xong lời cuối cùng, cô cố gắng nhịn đau ở cổ họng, lại gọi tên của hắn: “Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh, Cố Dư Sinh…”

Cảnh sát đứng đó không xa nhìn thấy bóng dáng của cô chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Có người thật sự không chịu nổi nữa, vùng vằng một hồi, rời đi.

Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, mãi đến khi người cảnh sát trung niên kia đứng dậy đi về phía cô.

Bờ sông chỉ còn lại Tần Chỉ Ái, cô vẫn cố chấp gọi: “Cố Dư Sinh”

Tiếng hét điên cuồng khiến cuống họng khàn khàn, đến lúc chính cô cũng không nghe thấy âm thanh của chính mình nữa, bên tai cô lại có âm thanh: “Tiểu Phiền Toái…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.