Sinh nhật Lục Bán Thành, chắc chắn Cố Dư Sinh sẽ tham dự rồi. . .
Ba chữ Cố Dư Sinh này bay qua đầu cô, không biết tại sao bên tai Lương Đậu Khấu lại có tiếng vang, lúc trước khi cô và Lương Đậu Khấu đổi lại, ở hội quán đã nói những câu:
--“Đùa gì thế, sao tôi lại có thể thích cô ấy.”
--“Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ có hứng thú với cơ thể của cô ấy, có cảm giác, ngủ chung cũng không tệ lắm, ngoài ra cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.”
Cho dù đã trôi qua ba tháng nhưng tới bây giờ cô vẫn còn nhớ như in những câu nói đó, càng không quên nỗi đau khổ đến nghẹt thở ngày hôm đó.
Sức cầm đũa của cô tăng lên, rũ mi mắt, khuôn mặt có chút tái nhợt.
“Tiểu Ái cậu sao vậy?” Hứa Ôn Noãn nhận thấy được sự khác thường của Tần Chỉ Ái, động tác bới cơm liền dừng lại, quan tâm hỏi.
“Không có gì.” Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, sợ Hứa Ôn Noãn nhìn thấy đáy mắt cô đơn của mình, không dám nhìn thẳng cô, qua mấy giây, cô mới mở miệng, ngữ khí ấm áp: “Mình chợt nhớ ra ngày mốt giáo viên chủ nhiệm có hẹn mình ra gặp, chắc là vì mình nghĩ học quá lâu nên cô có rất nhiều chuyện cần mình xác nhận lại, vì vậy chắc mình không rảnh rồi.”
Yêu thì yêu nhưng sai lầm hết lần này đến lần khác như vậy là đủ rồi, cô không muốn phạm phải một sai lầm đến ba lần.
Cô đã không còn là Tần Chỉ Ái của 8 năm trước, cô bé có thể vì tới gần hắn mà mặc kệ hết tất cả mọi chuyện đều phấn đấu để tiến về phía hắn đã không còn nữa rồi.
Huống chi bây giờ hắn đã kết hôn, cô tới cũng có thể thay đổi được gì chứ, chỉ khiến cho bản thân càng thêm bi thương mà thôi.
Chuyện bây giờ cô muốn làm chính là cất giấu những ký ức đẹp đẽ nhất của hắn và cô vào tận đáy lòng, sau đó sống một cuộc sống bình thường như trước đây.
“Vậy sao…” Hứa Ôn Noãn tiếc nuối: “Mình còn muốn dẫn cậu lên thuyền chơi một chuyến đó.”
“Không sao đâu mà, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Tần Chỉ Ái ổn định lại tâm tìm mới ngẩng đầu lên cười yếu ớt với Hứa Ôn Noãn một cái.
“Được rồi.” Hứa Ôn Noãn miễng cưỡng đáp lại, sau một lát vẫn chưa từ bỏ ý định lại nói: ‘Cậu xong rồi mà còn sớm thì có thể nói cho mình biết, mình đến đón cậu, chúng ta cùng đi, nếu thật sự không có thời gian thì thôi.”
Tần Chỉ Ái cười cười, biểu hiện bình thường: “Ừ, được thôi.”
. . . . . . .
Tần Chỉ Ái thật sự không đi dự sinh nhật của Lục Bán Thành.
Buổi chiều cô ra khỏi nhà, đã là năm giờ rưỡi, Hứa Ôn Noãn gọi điện thoại cho cô hỏi cô xong việc chưa.
Cô nói dối, sau đó lại ngồi trong KFC ôn tập, nghỉ học lâu như vậy, cô cũng đã quên hết bảy tám phần kiến thức rồi, đến khi cô lên WeChat nhìn thấy ảnh chụp trong sinh nhật của Lục Bán Thành một hồi rồi mới dọn đồ về nhà.
Tần Chỉ Ái tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên ghế salon, xem lại vài bài tập chưa xem xong, sau đó liếc nhìn thời gian, thấy còn sớm, mới mở tv xem một bộ phim điện ảnh, xem xong cũng đã là 12 giờ khuya.
Cô cho rằng Hứa Ôn Noãn không về, liền tắt tv bò lên giường mình.
Vừa mới vào phòng ngủ không bao lâu, Tần Chỉ Ái đã bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Ban đầu cô còn cho rằng mình nằm mơ, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà sửng sốt một chút, lại nghe thấy tiếng chuông cửa leng keng, lúc này mới vội vàng vén chăn lên, xuống giường.
P/s: sau 1 tuần nghỉ tết và giờ thic h doc truye n.com sẽ bù cho các bạn nhé ^^