“Anh cũng đừng quên chúng ta đã đến cục dân chính đăng kí kết hôn, tôi là vợ của Cố Dư Sinh, lẽ ra tôi phải được ở đây, dựa vào cái gì mà anh lại đuổi tôi đi?”
Dựa vào cái gì đuổi cô ta đi? Chỉ vì cô ta không phải là Tiểu Phiền Toái.
Cố Dư Sinh dừng bước chân, đưa lưng về phía cô hai giây, nhưng không có ý định và biểu hiện nào là sẽ trả lời câu hỏi của cô ta, mà chỉ xoay người nhàn nhã cất bước xuống lầu, đi về phía cửa.
“Tôi sẽ không đi! Tôi là vợ của anh! Tôi phải ở trong căn nhà này!” Lương Đậu Khấu lại kiên quyết nói với Cố Dư Sinh.
Mặt Cố Dư Sinh lạnh băng, hắn làm như Lương Đậu Khấu không tồn tại vậy, nói với quản gia còn đang đứng sững sờ ngoài vườn: “Vào nhà!”
Quản gia hoàn hồn lập tức chạy tới, trước khi bà vào nhà, nhìn thấy trong tay mình vẫn còn cầm điện thoại của Lương Đậu Khấu, lại dừng một chút, ném điện thoại về phía người Lương Đậu Khấu, liền lách qua người Cố Dư Sinh mà chạy vào phòng như một làn khói.
Cố Dư Sinh đứng trước cửa lúc này mới quay người đi đến chỗ bấm mật khẩu vào cửa bấm mấy cái, thay đổi mật khẩu, sau đó không hề liếc nhìn Lương Đậu Khấu mà đi vào nhà đóng cửa lại.
Cô nói cô không đi nhưng hắn lại thay đổi mật khẩu nhà trước mặt cô, đây không phải là đang đuổi cô ra khỏi cửa sao?
Lồng ngực Lương Đậu Khấu trở nên chập chùng, cô đưa tay ra chặn cửa, ngăn không cho Cố Dư Sinh đóng cửa.
Cố Dư Sinh nhíu mi một hồi, tay dùng lực.
Sao cô có thể địch lại với sức của hắn, nhìn thấy cửa dần được đóng lại, sắp khép kín, Lương Đậu Khấu cấp bách đến nỗi lớn tiếng hét lên: “Cố Dư Sinh, chẳng lẽ anh không muốn biết người phụ nữ kia là ai? Nếu anh đuổi tôi đi, anh cũng không thể nào biết được cô ấy là ai!”
Sức đóng cửa của hắn chậm lại: “Nói vậy cô sẽ nói cho tôi biết cô ấy là ai sao?”
“Sẽ không, không phải sao?” Cố Dư Sinh kéo khóe môi, cho Lương Đậu Khấu một nụ cười châm chọc, giống như uy hiếp của cô ta rất buồn cười, một giây sau, ngữ khí của hắn lại trở nên hơi lạnh, có chút tuyệt tình: “Huống hồ, cô có nói cho tôi biết cô ấy là ai, tôi cũng sẽ không để cô ở lại.”
“Nếu như cô thật sự muốn nói cho tôi biết thì có thể nhắn tin cho tôi nhưng nếu không muốn thì biến đi cho khuất mắt tôi, đừng ép tôi phải động thủ!”
Nói xong, Cố Dư Sinh liền dùng sức đóng cửa.
Lương Đậu Khấu lần thứ hai chặn cửa: “Cố Dư Sinh, tôi cho anh biết, nếu anh đóng cánh cửa này lại, cả đời này anh cũng đừng mong cô thể biết cô ấy là ai từ tôi.”
Tốt thôi, nhưng nếu cô làm gì đụng đến cô ấy thì đừng trách hắn xử đẹp cô!
Khó chịu hơn, mọi người cùng nhau khó chịu!
“Coi như là một ngày nào đó anh tìm thấy cô ấy thì anh cũng đừng mong có thể sống bên cạnh cô ấy.”
“Bởi vì tôi sẽ không ly hôn với anh, có bản lĩnh thì anh cứ để cô ấy làm Tiểu Tam cả đời không bao giờ có thể bước ra ngoài ánh sáng đi! Đương nhiên nếu anh ngoại tình với cô ấy tôi cũng sẽ để tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của anh, để người người đều chế nhạo anh!”
Tiểu Tam cả đời không thấy được ánh sáng? Cố Dư Sinh thật sự không đóng cửa, ngược lại còn mở rộng cửa ra hơn một chút.