Chương 62: mộng tám năm, tất cả đều là hắn (2)
Lần đầu tiên Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh, trong lòng đã rung động trước hắn.
Chính là một đêm đó, cô thấy được dáng vẻ thản nhiên lạnh lùng của Cố Dư Sinh khi đánh nhau, mà lại vi cô mà đánh nhau, khiến cho tim của cô đập nhanh “Thình Thịch Thình” đến lợi hại.
Một thời gian lâu rất lâu sau, cô mới hiểu được, tiếng tim đập nhanh vào một đêm kia, chính là biểu hiện run động của tim.
Đợi hai người đánh xong, đám người Cố Dư Sinh và Ngô Hạo chuẩn bị rời khỏi, thấy Tần Chỉ Ái vẫn còn đứng tựa vào góc sáng trên vách tường, nơi bị Cố Dư Sinh đẩy vào lúc ban đầu, kinh ngạc sững sờ.
Cố Dư Sinh đi tới cửa, thấy cô còn chưa có phản ứng, liền quay về, vỗ vỗ lên đầu cô, nói một câu: “Tiểu Tố- Ái, đi thôi.”Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Gọi ai là Tiểu Tố - Ái đó? Tần Chỉ Ái đỏ mặt cúi đầu, ngoan ngoãn đuổi kịp với cước bộ Cố Dư Sinh bước đi.
Đi ra từ trong nhà hàng cơm Tây, Cố Dư Sinh vẫy một chiếc xe taxi, đi đến nhà hắn.
Đến nhà hắn, lúc này trong nhà hắn không có ai, hắn bật đèn, lại đi lấy hộp thuốc, ném cho Hứa Ôn, để cho cô bôi thuốc cho Ngô Hạo.
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Miệng vết thương trên người hắn, trái lại hắn không quan tâm, sờ dưới thắt lưng, lại ở bàn trà tìm một điếu thuốc, lúc đang chuẩn bị châm lửa, hắn nhìn thoáng qua Tần Chỉ Ái đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế sô pha, động tác bật lửa 摁 hơi dừng một chút, sau đó lại lập tức châm thuốc, đi vào phòng bếp, bưng ra một ly nước trái cây cho Tần Chỉ Ái.
Nước trái cây mới vừa đặt ở trước mặt Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh ngay cả một lời cũng chưa kịp nói, thì ngoài cửa sổ sát đất bỗng nhiên hiện lên một luồng đèn sáng chói mắt, mi tâm hắn nhíu lại, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua về phía bên ngoài cửa sổ, giây tiếp đó liền thấp giọng nói với Ngô Hạo: “Chuột, ba tôi đã trở về rồi, cậu dẫn hai cô ấy chạy nhanh ra cửa sau đi!”
Ngô Hạo nghe nói như thế, lập tức nắm lấy tay Hứa Ôn, để mắt nhìn Tần Chỉ Ái, “quen việc dễ làm” dẫn hai cô chạy tới cửa sau.
Lúc chạy đến sau vườn, Hứa Ôn nghĩ đến chuyện nhà của Cố Dư Sinh, Ngô Hạo cầm lấy cổ tay cô, không quay đầu chạy ra bên ngoài: “Hôm nào nói sau, bây giờ nếu quay lại thì chính là muốn chết!”
Muốn chết? Trong đầu Tần Chỉ Ái bỗng nhiên nhớ lúc ăn bò bít tết ở nhà hàng cơm Tây, Ngô Hạo có nói với Hứa Ôn.
”Ba hắn như vậy đó, lần nào về nhà đều thích đánh hắn và mẹ hắn, mà ác cái là ba hắn xuống tay vô cùng tàn nhẫn. . . . . .”
Cước bộ của Tần Chỉ Ái, từ từ ngừng lại, cô quay đầu, liếc mắt nhìn vườn hoa sau biệt thự hoa lệ xa xỉ một cái, khẽ do dự, nhưng vẫn xoay người, chạy trở lại.
Cửa sau, lúc Ngô Hạo dẫn theo cô và Hứa Ôn chạy ra còn chưa đóng, Tần Chỉ Ái lén lút nhẹ chân, bước vào, cô còn chưa chạy đến phòng khách, thì chợt nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng “Rầm rầm rầm”, cùng với tiếng mắng của người đàn ông trung niên: “Nhìn thấy mày tao đã không thích rồi, hôm nay tao không đánh mày chết thì không được. . . . . .”
”Mày với mẹ mày đều giống nhau, đều là một tai họa!”
”TMD tao giết chết mày đồ vô liêm sỉ! Mày còn trốn à, tao xem mày còn trốn được thế nào!”