Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 877: Chương 877: Một chút thành ý (7)




Chương 877: Một chút thành ý (7)

Cô cố gắng hôn hắn, có thể là cô thấy hắn không phản ứng lại, sức hôn lại từ từ tăng thêm.

Cho dù hắn biết cô không cam tâm tinh nguyện, nhưng hắn cũng không nỡ đẩy cô ra.

Cô hôn rất cứng ngắt, không hề có chút kỹ xảo nào, nhưng hắn lại bị cô làm cho kích động lần nữa, hắn rốt cuộc cũng không khống chế được mà giơ tay lên ôm eo cô, ôm cô vào lòng thật chặt, sau đó lại hôn sâu hơn.

Có thể là do lúc nãy biết được sự chống cự âm thầm của cô, lần này Lục Bán Thành lại rất chú ý đến phản ứng của cô.

Khi đầu lưỡi hắn mở môi của cô ra, lưng cô sẽ run rẩy một hồi, mặc dù rất nhỏ chỉ là một cái thoáng qua thôi nhưng hắn vẫn có thể tinh tường cảm thấy được.

Động tác của hắn hơi dừng lại, sau đó lại rất nhẹ nhàng, dùng hết tình cảm của mình muốn cô đáp lại hắn.

Nhưng hắn tinh tế hôn môi cô một khoảng thời gian rất dài nhưng cô vẫn như một khúc gỗ biết thở vậy, không có chút dấu hiệu cảm động nào, cũng sẽ không bao giờ hôn trả lại hắn.

Hắn cố gắng để ý đến cảm nhận của cô như vậy, cố gắng lấy lòng cô thế kia, cô không có chút cảm giác nào sao?

Trái tim nóng cháy của Lục Bán Thành bỗng trở nên nguội lạnh, hắn không cam lòng, đầu ngón tay lại cực kỳ che chở đi vào áo tắm của cô, hắn cực kỳ dịu dàng lại nhẹ nhàng, cô vẫn lạnh như băng, thậm chí khi lòng bàn tay hắn xẹt qua ngực cô, thân thể cô lại càng cứng ngắt.

Vì trong lòng không có hắn nên dù hắn làm bất cứ chuyện gì, thân thể cô cũng sẽ không thể nào cảm nhận được sao?

Lục Bán Thành dừng lại, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy Hứa Ôn Noãn ra khỏi người mình, từ từ cách xa hắn một khoảng.

Hắn lại dừng nửa đường một lần nữa, lần này Hứa Ôn Noãn hoảng hốt một lát, liền phản ứng cực nhanh, lôi tay hắn.

Có lẽ trong lòng hắn quá mức khổ sở, có lẽ vì cô không muốn nên dù hắn có động tình đến mức nào cũng không dám miễn cưỡng cô lần nữa, Lục Bán Thành đẩy tay của cô ra: “Đừng đụng tôi!”

Hứa Ôn Noãn bị hắn rống nên run rẩy cả người, cô không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại thay đổi thái độ, buồn bực nhìn về phía hắn.

Hắn chẳng có ý muốn giải thích, lại giơ chân muốn ra khỏi phòng thay đồ, còn chưa kịp cất bước, cô lại kéo áo hắn.

“Tôi nói cô đừng đụng vào người tôi!” Lục Bán Thành phản xạ có điều kiện quay đầu, rống lại lần nữa.

Hứa Ôn Noãn buông lỏng vạt áo của hắn, rồi lại nắm chặt, sợ hãi nói: “Tôi, tôi, anh, anh có thể tiếp tục không?”

“Tiếp tục?” Lục Bán Thành cười lạnh thành tiếng, thẹn quá hóa giận: “Cô cho rằng tôi có thể tiếp tục với con cá chết không có phản ứng như cô sao? Tôi đâu có đi gian thi đâu! Nếu cô không có bản lĩnh để tôi giúp cô thì đừng đến trước mặt làm chướng mắt tôi nữa!”

Cô như bị hắn làm tổn thương vậy, nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.