Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 1066: Chương 1066: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (6)




Chương 1066: Một cô gái yêu hắn, nhưng hắn lại không biết gì. (6)

 

 

 

Tần Gia Ngôn đến biệt thự của Cố Dư Sinh, còn chưa vào nhà đã bị giục mau mau xuất phát.

 

Dù sao cũng là người từng giúp Tần gia qua một kiếp nạn, Tần Chỉ Ái cũng muốn thay lời cảm ơn, vì vậy Tần Chỉ Ái đưa Đậu Phộng Nhỏ đến nhà cũ của Cố gia rồi cũng đi cùng.

 

Người đó tên là Trương Lâm, bây giờ đang ở một thôn ngoại thành.

 

Từ trung tâm lái xe đi tốn khoảng ba tiếng đồng hồ, mới tìm tiếp địa chỉ mà Tần Chỉ Ái đọc.

 

Đó là một tòa nhà trệt, có thể là đã lâu, cũ nát, cửa nhà bị khóa từ bên trong.

 

Tần Gia Ngôn đứng ở cửa nhìn, gọi một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng hỏi: “Ai nhỉ?”

 

Sau đó lại có tiếng bước chân, qua khoảng nửa phút, người đó đến mở cửa, lúc kéo cửa ra còn có tiếng kẽo kẹt.

 

Người phụ nữ mở cửa chừng ba mươi tuổi, có thể là do quanh năm cô đều làm việc tay chân cho nên da dẻ có hơi già nua, cô nhìn những người quần áo phẳng phiêu đứng trước cửa nhà mình, trố mắt một hồi: “Xin hỏi các người tìm ai?”

 

Trong tài liệu mà Cố Dư Sinh đưa cho Tần Chỉ Ái, Trương Lâm là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, Tần Gia Ngôn lễ phép hỏi: “Xin hỏi, đây là nhà của Trương Lâm đúng không?”

 

Trên mặt người phụ nữ kia lại càng ngạc nhiên hơn, một lúc lâu mới trả lời: “Vâng.”

 

Mẹ Tần vui vẻ đến kích động đi về phía trước một bước: “Cô ấy bây giờ đang ở đâu? Tôi có thể gặp cô ấy một chút không?”

 

Người phụ nữ kia đối mặt với ba người nhà họ Tần nhìn vài vòng, mới ấp úng mở miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Các người tìm cô ấy có chuyện gì không?”

 

“Là như vầy, chúng tôi tìm cô ấy có ý muốn trả ơn vì lúc trước cô ấy đã giúp chúng tôi một chuyện từ mấy năm về trước, lúc đó tôi nằm viện….” mẹ Tần chẳng có chút che dấu nào, liền nói ra mục đích tới đây của bà, còn chưa nói hết, người phụ nữ kia liền nhìn về phía Tần Gia Ngôn, nhìn hắn một lúc lâu xong, mới mở miệng hỏi: “Cậu chính là Tần Gia Ngôn?”

 

Câu hỏi này liền khiến ba người họ ngây ngẩng kinh ngạc, họ còn chưa giới thiệu, sao cô ta lại biết được?

 

Người phụ nữ kia hiểu ba người họ thắc mắc điều gì, liền nói: “Tôi chính là Trương Lâm.”

 

Nghe như vậy, Tần Chỉ Ái ngẩng người, lấy điện thoại di động ra nhìn tỉ mỉ lại bức ảnh, đúng thật là người đó, chỉ là thời gian lâu rồi, nhan sắc của cô ấy thay đổi không còn như lúc trước nữa mà thôi.

 

“Thì ra cô chính là Trương Tô Tình, thật là đại ân nhân, chuyện năm đó nhờ có cô mà…” mẹ Tần vô cùng cảm kích.

 

Trương Lâm bị những lời nói của bà làm không vui, hơi cúi đầu, nhường cửa cho họ vào.

 

Trương Lâm để ba người họ ngồi trên ghế salon, sau đó lấy cho mỗi người một ly nước, sau đó nói thẳng những lời cảm kích của mẹ Tần: “Tần bá mẫu, người cách người nên cảm ơn năm đó không phải là tôi, bởi vì năm đó có một cô gái đã nhờ tôi thế thân để chuyển khoản tiền này cho các người.”

 

Ba người sửng sốt, nhìn nhau một lúc lâu, mới nhìn lại Trương Lâm.

 

Trương Lâm không Tô Tình nói mà nhìn Tần Gia Ngôn: “Tần tiên sinh, có thể theo tôi đến nhà ở phía đông để nói chuyện riêng không?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.