Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 100: Chương 100: Một Lời Từ Chối Không Thích Hợp (10)




Chương 100: Một lời từ chối không thích hợp (10)

. . . . . .

Phòng đối diện tuy rằng cũng còn đang cười nói uống rượu như mà đều có vẻ mất tập trung.

Trước hết dễ kích động nhất là Dương tổng đang cầm micro: “Cậu nói xem có phải sẽ xảy ra chuyện lớn không?

Có người hỏi lại: “Chuyện lớn gì?”

”Cố tổng a...” Dương tổng dẹp micro, chạy tới trước bàn trà, ngồi xổm xuống: “Tôi biết tính tình của Cố tổng không tốt, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, còn là đối với một người phụ nữ...”

Theo lời của Dương Tổng, mọi người đều quay đầu, trong mắt liền hiện lên hình ảnh lúc Cố Dư Sinh kéo Tần Chỉ Ái vào phòng, hung ác dường như muốn giết người diệt khẩu, mọi người đều rùng mình một cái, có người không kiềm được mở miệng: “Cậu nói xem anh ta sẽ không ra tay mạnh đến nỗi giết một mạng người không?”

”Hẳn là không đâu đúng không?” Lục Bán Thành đắn đo nhận định, hắn uống một hớp rượu, còn không nuốt xuống, liền đặt chén rượu xuống: “Để tôi đi xem xem.”

Lục Bán Thành đi tới trước cửa phòng Cố Dư Sinh, hơi dừng lại một chút, vừa mới giơ tay chuẩn bị mở cửa, lại có người từ bên trong bỗng nhiên mở cửa rồi vọt ra.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lục Bán Thành cũng không phản ứng kịp, người lao ra liền va vào trong ngực hắn.

Lục Bán Thành bị chấn động, kinh ngạc một hồi, sau đó liền thở phào một hơi, cũng may là không xảy ra chuyện gì... Hắn kéo Tần Chỉ Ái từ trong ngực ra: “Tiểu Khấu?”

Vừa mới bắt chuyện Lục Bán Thành đã nhìn thấy Tần Chỉ Ái cầm túi xách, lại nói thêm một câu: “Không ở lại chơi một chút sao? Lại muốn đi?”

Tần Chỉ Ái không nghĩ có người đứng ngoài cửa, lúc va vào ngực Lục Bán Thành, cô hơi bối rối một chút, mới phản ứng lại, lập tức lui về một bước tạo khoảng cách với Lục Bán Thành.

Cô nghe Lục Bán Thành nói, muốn ngẩng đầu lên, mỉm cười một cái khách sáo nói: “Không được.” nhưng mà mắt cô toàn là nước, cuống họng không phát ra âm thanh nổi, cô chỉ có thể cúi đầu, lắc đầu với hắn, sau đó liền lách qua khỏi người hắn, chạy về phía cửa.

Cô có chút vội, không cẩn thận vấp ngã.

Cố Dư Sinh nhìn thấy cảnh này, không suy nghĩ gì liền ngồi dậy, hắn vừa định nhảy xuống giường, đã nhìn thấy Lục Bán Thành kịp thời đưa tay ra đỡ Tần Chỉ Ái.

Cố Dư Sinh khẽ thở phào một hơi, cử động xuống giường từ từ chậm lại, Lục Bán Thành đỡ cô một hồi, cô cứ như vậy cuống quít nói cảm ơn.

Cố Dư Sinh cau mày, nhìn về phía cửa, Tần Chỉ Ái vẫn là cúi đầu, tay Lục Bán Thành còn đang nắm cánh tay của cô, dịu dàng hỏi một câu: “Không bị bong gân chỗ nào chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.