Rõ ràng là cô lợi dụng hắn, lừa gát hắn, có lỗi với hắn, nhưng sao hắn vẫn không quên được cô?
Lúc hắn ở trên người cô tàn nhẫn ra vào, trong đầu hắn toàn là những câu nói kia và hình ảnh lúc cô uống thuốc tránh thai, hắn cực kỳ tức giận, hận không thể giết chết cô bằng cách này, thậm chí còn tự nói với bản thân mình, trên thế giới này có thiếu gì phụ nữ, cô chỉ là một người trong số họ, không phải là cô thì còn người khác!
Nhưng mà sau khi rời khỏi nhà, trong đầu hắn thỉnh thoảng lại nhớ đến hình ảnh khuôn mặt trắng xám của cô lay động, tội nghiệp mà đáng thương nằm trên giường.
Rõ ràng cô không khóc, cũng không chỉ trích hắn, nhưng những âm thanh bị cô cố gắng kiềm nén lại làm cho hắn mềm lòng như núi đổ, đặc biệt là tối hôm qua sau khi nghe tiếng của cô trong điện thoại, hồn vía của hắn giống như lên mây rồi.
Hắn muốn rũ sạch quan hệ, nhưng cô càng làm như vậy hắn lại càng tuyệt vọng, ngay lúc hắn tuyệt vọng đến cực hạn không biết phải làm sao, hắn biết chắc một điều rằng, không phải là cô thì không thể là ai khác nữa.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh phun khói thuốc, không nhịn được bật cười, từ xưa đến nay hắn còn không biết thì ra bản thân mình lại là một người thâm tình như vậy.
Cố Dư Sinh hút vài điếu thuốc mới nằm lại lên giường, cầm điện thoại di động mở video kia của Ngô Hạo.
Hôm trước hắn đã xem qua rất nhiều lần rồi nhưng hôm nay hắn vẫn không kiềm được mở lên xem.
Rõ ràng đã xem qua rất nhiều lần, lần này nghe cô nói những lời kia, trong lòng vẫn cảm thấy bén đau.
Lúc hắn xem xong video, Lương Đậu Khấu trong đó hình như liếc qua đúng ống kính.
Mi tâm Cố Dư Sinh bỗng nhiên nhíu lại, cô trang điểm rất rõ ràng, so với người ngày thường giống nhau như đúc, sao nhìn vào mắt người này, hắn lại có cảm giác kỳ lạ chứ?
. . . . . .
Quay lên lầu, Tần Chỉ Ái trực tiếp đến thư phòng, cô dùng máy vi tính của mình mở văn bản, bắt đầu gõ những món ăn mà cô đã nói với quản gia lúc nãy, nhưng mà cô vừa mới viết được hai món, ngực đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, đến món thứ tư, cô đã không chịu nổi, thỉnh thoảng lại dừng động tác gõ bàn phím, món ăn cuối cùng rất đơn giản, chỉ có ba bước, nhưng cô phải gõ mười phút mới xong.
Cô sợ quản gia làm mất công thức, mỗi món lại in mấy bản, sau đó kiểm tra từng cái cẩn thận, xác định đã làm tốt mọi chuyện, mới tắt máy, cầm công thức món ăn đi xuống lầu.
Quản gia đang ngủ, Tần Chỉ Ái không có quấy rầy bà, chỉ để những công thức kia xuống bàn, sau đó nhìn cửa sổ sáng rỡ, nghĩ mình quay trở về phòng cũng chỉ rước buồn bực khó chịu vào người, liền lên lầu tùy tiện hóng mát trong vườn một chút.
Lúc cô sốt cao mê man chắc ở đây đã đổ mưa, hoa trong hậu hoa viên hôm nay đều ướt đẫm nước, kiều diễm nở rộ, nhưng cũng có nhiều cành đã bị gió mạnh quật gãy.
Tần Chỉ Ái không cho mình thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện ly biệt, liền dứt khoát ngồi xổm xuống thu dọn lại những nhánh hoa đã bị vùi dập kia, sau đó chất thành một đống bên cạnh, chuẩn bị lát nữa sẽ cầm vào phòng cắm vào bình.
Tần Chỉ Ái lượm hai cành hoa tươi, cuối cùng chỉ chọn được mười mấy cánh có thể cắm được, cô vứt những cành hoa kia vào trong thùng rác, sau đó lại quay trở lại thảm cỏ, cong người ngồi xuống ôm lấy mười mấy bông hoa này chuẩn bị vào nhà lại chưa đi được hai bước đã dẫm phải một cái gì đó cứng cứng, suýt nữa khiến cô trượt chân mà té.