Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm trong video không chớp mắt, biểu hiện giống
như là đang được nhìn thấy một vật gì đó rất thần thánh vậy.
Một
loại cảm xúc xa lạ trước nay chưa từng có lại xông lên từ trong ngực
hắn, thật khó mà bình tĩnh, mãi đến khi thuốc trên đầu ngón tay hắn cháy đến phần cuối, khét đến tay hắn, hắn mới từ từ rời tầm mắt khỏi bụng
cô.
Cô bé trong video vẫn luôn chú ý vẻ mặt của hắn, nhìn thấy hắn dời tầm mắt, mới đưa điện thoại lên mặt mình, đối mặt với hắn.
Hắn nhìn cô cực kỳ thâm thúy, cách màn hình, Tần Chỉ Ái cũng có thể cảm
giác được ánh mắt hắn nhìn cô đầy nóng bỏng, khiến hô hấp và nhịp tim
của cô cũng dừng lại, những lời vốn muốn nói với hắn cũng biến mất ở bên môi.
Hai người họ cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, giống như cả thế giới này chỉ còn đối phương.
Không có từ nào có thể hình dung tâm tình của Cố Dư Sinh lúc này.
Trên bụng cô có một chỗ nổi rõ lên, tuy rằng hắn không thể sờ tới, chỉ có
thể nhìn như vậy, khiến những tình cảm hắn có gắng đè nén mấy ngày nay
lại mọc lan tràn như cỏ dại, đâm vào lòng hắn, từng trận từng trận đau
nhói lạnh lẽo.
Trong lồng ngực hắn có những cảm giác mà thiên
ngôn vạn ngữ cũng không thể nào có thể nói hết, hắn động môi một hồi,
cuối cùng mới thành thật nói một câu: “Tiểu Ái, anh thật sự rất muốn ôm
em một cái.”
Một câu nói lại khiến đôi mắt của Tần Chỉ Ái giăng
đầy sương mù, cô nhìn Cố Dư Sinh một lúc lâu, mới cố gắng không khóc,
nhỏ giọng nói: “Chờ đến khi anh về, em cho anh ôm cho đã luôn!”
Cố Dư Sinh trong điện thoại nhíu mày, cười.
Sau khi mang thai, Tần Chỉ Ái sợ bị cảm nên cô thường để nhiệt độ trong phòng khá cao, lúc này lại có chút nóng.
Cô vừa nói chuyện vừa đi về phía ban công, ngồi trên ghế mây.
Những câu kia cô đã nói trong tin nhắn rồi, nhưng lúc này nghe lại, hắn có nghe hoài cũng không chán.
“Dư Sinh, anh nói xem lúc trước cấp ba anh không cho em số điện thoại giả
thì có phải tốt hơn rồi không, chúng ta có thể gọi điện thoại, cũng có
cảm giác ở cạnh nhau rồi đúng không? Sau khi anh nhập ngũ cũng vậy, đôi
lúc cũng có thể nấu cháo điện thoại.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái đột
nhiên nở nụ cười: “Ngày anh đi, em thật sự rất đau lòng, em chỉ mới ở
cùng anh không được bao lâu, ông cuối cùng cũng đã chúc phúc cho chúng
ta, anh lại đi… em nghĩ tới, mắt đều đỏ lên, nhưng mà bây giờ cảm thấy
ông trời đã bồi thường cho chúng ta rồi, cho chúng ta có cơ hội để trải
nghiệm những chuyện mà trước đây chúng ta chưa được làm thử.”
“Dư Sinh, anh nói xem, lúc đó anh lại buông tay em, anh không sợ người khác cưới em cả đời này chúng ta cũng không còn cơ hội sao?”
“Sợ…” Cố Dư Sinh bỗng nhiên thừa nhận: “Nhưng điều anh sợ hơn là làm trễ nãi em.”
“Khi đó em còn nhỏ như vậy, anh lại phải đi, nói sớm là mấy năm, nếu không
phải có chuyện, chưa chắc anh lại phải xuất ngũ, vừa nghĩ đến em để em ở Bắc Kinh ngày ngóng đêm trông, anh lại không nỡ, nếu như đợi đến cuối
cùng, anh có chuyện gì bất trắc, em không chỉ đau lòng mà còn lỡ tuổi
xuân thì của em, đó là thời gian tốt đẹp nhất của người con gái, từ lúc
anh để ý đến em, đửng nói là khi đó, bây giờ vẫn không nỡ…”