Má Trương cũng giống như Cố lão gia, không hiểu những từ của người trẻ,
lắc lắc đầu: “Hẳn không phải là ý nói ngài kiêu ngạo đâu!”
Sau đó má Trương mới nhớ cách đây không lâu con trai của bà có dạy cho bà cách dùng google, liền quay về phía Cố lão gia nói: “Lão gia, chờ một chút…”
Nói xong, má Trương cầm điện thoại liền tìm trong google, một từ khóa ngạo
kiều lại chọn một định nghĩa dễ hiểu nhất đọc cho Cố lão gia nghe: “…
Ngạo kiều là nói một đằng, làm một nẻo, ý nghĩ và hành động không thống
nhất.”
Cố lão gia nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
“Chắc Tần tiểu thư không có ý này đâu…” má Trương vội vàng đổi một cách giải
thích khác phía dưới: “Ngạo kiều chính là ngoài mặt thì không đồng ý
nhưng trong lòng thì lại rất ủng hộ.”
Sắc mặt của Cố lão gia có chuyển biến tốt hơn một chút.
Má Trương nhìn chằm chằm điện thoại di động, vừa cẩn thận tìm vừa tìm thật lâu, sau đó mới tìm thấy một từ thật, liền cười híp mắt đưa cho Cố lão
gia nhìn: “Lão gia, là ý khen ngợi, Tần tiểu thư nói lão gia đáng yêu
a!”
Mặt của Cố lão gia nhiễm một vệt cười vui vẻ.
Má
Trương thấy lão gia vui, cũng vui vẻ theo, sau đó liền nói: “Ôi, Tần
tiểu thư chỉ có cái gia thế không tốt, ngoài ra còn lại đều vô cùng tốt, tuy rằng không phải thập toàn thập mỹ nhưng mà nếu thiếu gia cưới được
cô ấy, cũng coi như là thập toàn cửu mĩ rồi…”
Giây trước Cố lão
gia còn cười, giây sau ông liền nắm chặt tay trừng mắt nhìn má Trương mà khiển trách: “Tiểu Ái làm sao chứ? Tiểu Ái có chỗ nào không tốt? Tôi
cảm thấy rất tốt, cái gì mà thập toàn cửu mỹ, cháu dâu của Cố gia nhà
chúng ta phải là thập toàn thập mỹ, thập nhất mỹ!”
Nói xong, Cố
lão gia liền nhàn nhã uống thuốc, không thèm để ý đến má Trương, liền
chống gậy đi vào phòng ngủ, vì không vui nên đóng cửa khá mạnh, sau một
lát, cửa lại được mở ra: “Còn nữa, nói bà không có lễ nghi thật sự là
chẳng có chút lễ nghi nào! Cái gì mà Tần tiểu thư nữa! Là thiếu phu
nhân, thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có biết chưa?”
Cố lão gia liên tục cường điệu nhấn mạnh ba lần sau đó lần thứ hai đóng sầm cửa lại, còn đinh tai nhức óc hơn cả lần thứ nhất.
......
Có gì hạnh phúc hơn khi được những người thân chúc phúc cho tình yêu của bản thân nữa chứ?
Tần Chỉ Ái cảm thấy ngoài những chuyện này ra, cũng không còn gì khiến cô có thể hạnh phúc hơn được nữa.
Đêm đó cô vui như một đứa trẻ quấn lấyCố Dư Sinh,nhảy tới nhảy lui, Cố Dư
Sinh sợ đến nỗi thỉnh thoảng phải đỡ cô lại, chỉ sợ cô không cẩn thận
ngã xuống đất.
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng Cố Dư Sinh lại có một luồng ấm áp kỳ lạ.
Thời gian tan vỡ quẩn quanh mười năm, hắn vẫn có thể ở bên cô đến lúc này, thật sự càng nghĩ lại càng giống như một giấc mộng.
Được sự chấp thuận của ông, Cố Dư Sinh liền muốn bàn với Tần Chỉ Ái thời gian về Hàng Châu, đến bàn với mẹ Tần chuyện hôn sự.
Trò chuyện một chút, hai người liền bàn đến chuyện tổ chức tiệc theo kiểu
truyền thống hay kiểu phương tây, hoặc là chụp hình cưới ở đâu, còn sân
bãi, thiết kế váy cưới, mạn che mặt đều tính qua.
Thậm chí đến
cuối cùng, Cố Dư Sinh thấy Tần Chỉ Ái mở mắt không lên nữa, mới kéo tay
cô, cường điệu nhấn mạnh, anh sẽ cho em một lễ cưới thế kỷ.
Không ngờ, kế hoạch của hắn lại bị hoãn lại.
Trước mặt hai người không phải là một lễ cưới thế kỷ mà là một cuộc chia ly.
Mà cuộc chia ly này lại khiến Tần Chỉ Ái biết một điều rằng, những năm
tháng trong quá khứ hắn và cô không gặp nhau, hắn vẫn luôn âm thầm dùng
máu và tính mạng của mình để bảo vệ cô.