Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 849: Chương 849: Ở Chung Một Nhà Với Người Dưng (2)




Mặc dù đã vào xuân nhưng bên ngoài vẫn còn chút lạnh, Lục Bán Thành nhìn thấy Hứa Ôn Noãn chỉ mặc một cái áo bành tô đơn giản, lại không nhịn được mà bước về phía trước: “Ôn Noãn, sao em lại mặc mỏng như vậy ra ngoài? Có lạnh không?”

Hứa Ôn Noãn còn chẳng buồn nhìn Lục Bán Thành, liền coi hắn như không khí mà cởi giày ra, mang dép lê vào, liền đi về phòng cô.

“Ôn Noãn, anh có chuyện muốn nói với em…” Lục Bán Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của cô.

Hứa Ôn Noãn như bị điện giật vậy, một giây sau liền tàn nhẫn giật tay ra khỏi bàn tay hắn, sau đó cả người liền lùi lại vài bước, kéo dài khoảng cách của cô và Lục Bán Thành, sau đó mới dừng lại.

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm bàn tay trống rỗng của mình hai giây, sau đó mới thu tay lại, vẫn nhìn Hứa Ôn Noãn bằng ánh mắt cưng chiều: “Ôn Noãn, nếu như bây giờ em không muốn nghe anh nói gì cũng được, em ăn chút gì trước đi được không? Anh nấu bữa tối rồi, có thể em đi cả ngày về sẽ đói…”

Hứa Ôn Noãn không chờ Lục Bán Thành nói xong, liền hờ hững đi về phía phòng mình.

Lục Bán Thành vội vàng đuổi theo tới cửa, sau đó chặn trước cửa: “Ôn Noãn, anh thật sự có chuyện muốn nói với em.”

Hứa Ôn Noãn vẫn không nói gì, dùng sức đẩy hắn ra mấy lần, nhưng có thể do cô không còn sức lực, dù cô dùng bao nhiêu sức cũng không đẩy hắn nổi.

Cô không muốn dây dưa với hắn, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Lục Bán Thành, không có ý muốn mở miệng nói gì.

Lục Bán Thành biết cô đợi hắn nói tiếp, hắn cũng không nói vòng vo phí lời, từ trong túi lấy ra que thử thai, giơ đến trước mặt cô, gọn gàng dứt khoát vào thẳng chủ đề: “Ôn Noãn, đây là thứ nhân viên dọn dẹp tìm thấy trong nhà vệ sinh chiều nay.”

Hứa Ôn Noãn nhíu mày, vẫn không nói gì.

“Em mang thai rồi đúng không?” tuy rằng tin tức này hắn đã biết cách đây mấy tiếng đồng hồ nhưng mà Lục Bán Thành lúc này lại có cảm giác như trái tim mình đang nhảy lên vì mừng rỡ không thôi.

Hứa Ôn Noãn chẳng nói gì, vẫn cứ trầm mặc.

“Ôn Noãn, lúc anh biết được tin này anh thật sự rất vui vẻ, cả buổi chiều anh gọi điện thoại cho em nhiều như vậy sao em lại không bắt máy? Em đã đi đâu? Có nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến không?”

“Ôn Noãn, trên đường về nhà anh đã mua rất nhiều thực phẩm chức năng tốt cho phụ nữ mang thai, anh để trong tủ đồ đó, còn có…” Lục Bán Thành chỉ vào khay trà chất một đống sách: “Đó là những sách thai phụ cần chú ý khi mang thai, lúc nãy anh đã ghé nhà sách mua về, không cần em đọc, anh sẽ đọc rồi nói lại cho em biết…”

“À đúng rồi, mang thai cũng không thể giống như bình thường, em xin nghỉ phép đi, ở nhà để anh chăm sóc cho em thật tốt, anh cũng đã tìm người chăm sóc cho em rồi, nếu như một mình anh không đủ thì có thể mời hai người…”

Nói tới đây, Lục Bán Thành chợt nhớ đến mình có chưa biểu hiện tâm ý của mình cho cô biết, liền mò tìm hộp nhẫn trong túi, sau đó lại nói: “…Ôn Noãn anh biết bây giờ em còn giận anh chuyện đêm đó, là anh không đúng, là anh nhất thời hồ đồ, em đánh anh mắng anh cũng được, nhưng em có thể vì đứa con của chúng ta mà cho anh một cơ hội được không? anh đảm bảo sẽ chăm sóc cho em và con của chúng ta thật tốt.”

Nói xong, Lục Bán Thành mở hộp gấm ra, còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Ôn Noãn đã nhàn nhạt nói: “Không cần phiền phức như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.