Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 851: Chương 851: Ở Chung Một Nhà Với Người Dưng (4)




“Cô có biết đó là một sinh mạng không? Đó là con của tôi, tại sao cô chưa hỏi ý kiến của tôi lại đi giết nó?”

“Có phải nếu như người nhân viên đó không phát hiện ra que thử thai này, cô cũng sẽ không nói cho tôi biết đúng không? Sau đó lại xem tôi như một kẻ ngốc không hề biết có một đứa bé đã từng tồn tại trên đời này là con của tôi đúng không?”

“Hứa Ôn Noãn, cô chán ghét tôi thế nào, hận tôi thế nào, tôi chết cũng được, nhưng tại sao lại có thể đối xử với một sinh linh như vậy?”

Lúc biết mình sắp làm cha, hắn có bao nhiêu sung sướng thì lúc này hắn lại có bấy nhiêu phẫn nộ.

Khi hắn biết cô mang thai, hắn thậm chí còn muốn đưa toàn bộ thế giới của mình cho cô.

Hắn mua thực phẩm dinh dưỡng, mua sách, mời người chăm sóc, thậm chí còn cầu hôn cô… còn cô thì sao chứ? Hôm qua biết mình mang thai, hôm nay đến bệnh viên phá thai, không nói tiếng nào, tuyệt tình như vậy, tàn nhẫn như vậy!

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục trong chốc lát, Lục Bán Thành giống như mất hết lý trí rồi hắn càng ngày càng dùng sức xốc cổ áo của Hứa Ôn Noãn, hắn hôn cô, dùng toàn lực mà hôn đến khi cô hoa mắt, nhưng hoàn toàn không có chút nhẹ nhàng thương tiếc nào, trong miệng hắn lại nói những lời độc ác: “Hứa Ôn Noãn, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào máu lạnh vô tình như cô! Con mẹ nó cô là kẻ giết người! Chẳng trách Ngô Hạo lại ngoại tình với người phụ nữ khác! Chẳng trách hắn ta lại ngủ với Tưởng Tiêm Tiêm! Cô là người phụ nữ như vậy, con mẹ nó ai có thể thích cô cho nổi chứ? Đáng đời, cô bị phản bội, bị vứt bỏ cũng đáng lắm!”

Hứa Ôn Noãn vì những câu nói của hắn xong, mặt lại càng trắng bệch, cô gắng gượng nói: “Phải, tôi là kẻ giết người, mà tôi trở thành kẻ giết người như vậy không phải vì kẻ cưỡng bức như anh ban tặng sao?”

“Vì sao tôi lại phá thai, chẳng lẽ anh không biết sao?

“Bởi vì tôi muốn muốn có bất cứ mối quan hệ nào với anh! Tôi chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút, một năm nhanh chóng trôi qua để tôi có thể rời khỏi anh nhanh nhanh lên một chút mà thôi!!!”

“Lục Bán Thành, anh có biết không, điều tôi hối hận nhất trên cuộc đời này chính là quen biết anh, coi anh là bạn! Tôi sinh con cho ai cũng được, tôi không muốn sinh con của anh! Bởi vì anh không xứng!”

Từng lời cô nói khiến huyệt thái dương của hắn càng nảy lên đến đáng sợ.

Động tác của hắn có chút lung lay, đột nhiên dừng lại, ánh mắt lại có một tia lạnh lẽo nhìn khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn của cô, liền cười lạnh: “Không muốn sinh con cho tôi? Vậy muốn sinh con cho ai? Ngô Hạo sao?”

Lục Bán Thành khinh thường, trong miệng không giữ mồm miệng nói không hề có chừng mực: “Cô cho rằng Ngô Hạo thật sự yêu cô sao? Lần trước cô nói thế nào? Cô nói Ngô Hạo mới thật sự yêu cô? Cô ở bên cạnh hắn 10 năm, vẫn chưa đụng vào cô, nhưng sao hắn lại đụng vào Tưởng Tiêm Tiêm? Hắn còn làm cho Tưởng Tiêm Tiêm mang thai? Nếu hắn thật sự yêu cô, sẽ chạm vào Tưởng Tiêm Tiêm sao? A, có thể là cô không biết, mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy hắn và Tưởng Tiêm Tiêm đi cùng nhau, nói không chừng qua mấy ngày, Tưởng Tiêm Tiêm lại có thể mang thai đứa con khác rồi đó chứ!”

“Còn cô thì sao? Yêu 10 năm cuối cùng cũng bị bạn trai của mình phản bội, lại bị một người say rượu chiếm lấy lần đầu tiên, còn phải đi phẫu thuật phá thai, cũng không có ai quan tâm chăm sóc cho cô… thật là đáng thương!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.