Một đứa bé bị người mẹ của mình không hoan nghênh từ khi nó còn trong trứng nước, khi sinh ra khỏi thế giới này sẽ như thế nào?
Cô yêu Ngô Hạo tha thiết, Ngô Hạo lại phản bội cô, cô xem Lục Bán
Thành là bạn bè, Lục Bán Thành lại cưỡng bức cô,… bản thân cô đã hỏng
bét, cô còn nợ nần đầy rẫy, làm sao còn có hơi sức và tâm tư để nuôi
thêm một đứa bé?
Dù là con đường nào đi chăng nữa thì cô cũng đã đi sai đường rồi.
Cũng như vậy, chi bằng đừng để đứa bé đến thế giới này.
-
Hứa Ôn Noãn ngồi ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, xong sau đó lại đi làm.
Hứa Ôn Noãn làm việc ở bộ phận nghiệp vụ, ký được càng nhiều hợp đồng thì càng ký được nhiều tiền nên để kiếm tiền, hầu như mỗi ngày cô đều
bán sống bán chết làm việc, ngoại trừ về nhà ngủ, hầu như ngày nào cô
cũng mang việc ở công ty về nhà làm.
Ban ngày làm việc mệt muốn chết, nhưng ít nhất như vậy có thể khiến cô quên đi những chuyện khổ sở trước đây.
Từ sau khi cô phá thai, Hứa Ôn Noãn ko còn giống như lúc trước nữa,
cô không còn thích náo nhiệt như trước đây, cũng ko còn còn tụ tập bạn
bè sau giờ làm việc như lúc trước, ngay cả nhóm bạn đồng nghiệp cũng ít
nói chuyện hơn hẳn.
Lúc có người, cô vẫn cố gắng nói nói cười cười nhưng đến khi chỉ còn
một mình, cô lại hay đờ ra, có đôi khi đi trên đường mà cô thậm chí còn
ko biết mình đang đi đâu, đột nhiên dừng lại, cảm thấy mờ mịt, lại thất
thần.
Từ lúc Lục Bán Thành mắng cô một trận xong, cũng không quay lại nhà,
những lúc cô quay lại nơi đó, cũng chỉ có mình cô ở trong ngôi nhà to
lớn.
Đúng như những gì hôm đó hắn nói, cô và hắn giống như hai người chưa
từng xuất hiện qua trong cuộc đời nhau, cũng không có bất kỳ quan hệ gì.
Nếu không phải nghĩ đến chuyện cô và hắn còn tờ hôn thú, rất lâu, cô cũng cho rằng cô chưa từng quen biết hắn.
Những ngày bình thường trôi qua như nước, qua thật nhanh, đã đến tháng tư.
Không biết có phải cả tháng nay cô đã làm việc quá sức, gần đây thời
tiết thất thường bất ổn, lúc lạnh lúc nóng, ngày đầu tiên của tháng tư,
Hứa Ôn Noãn tỉnh lại, cảm thấy mình hơi đau đầu, giống như muốn cảm.
Cô không quá để ý, liền thay đồng phục, một ngày gặp bảy khách hàng,
đa số đều phải chạy vạy bên ngoài, ngay cả bữa trưa, đều là ăn bánh mì
để lấp đầy bao tử cho xong.
Đợi đến khi cô làm việc xong, ngồi xe buýt về nhà, đã là chín giờ tối.
Hứa Ôn Noãn càng ngày càng nhức đầu, Hứa Ôn Noãn bật đèn lên, giải
quyết cái bao tử trống rỗng liền vào phòng tắm uống một ít nước nóng,
sau đó bò lên giường nằm.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, cả người cô lúc lạnh lúc nóng, cực kỳ khó chịu, não cô cũng trở nên hỗn loạn, bắt đầu nằm mơ.
Cô cũng không biết mình đã nằm mơ thấy những gì, nhưng đến khi lấy
lại ý thức thì trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh cô bị người khác đè
lên người, xé hết quần áo, cô lại hoảng sợ, cầu xin một lúc lâu, người
kia cuối cùng cũng buông tha cho cô, sau đó trong mơ, cô lại tuyệt vọng
khóc lên.