Khách hàng họ Lý, còn dẫn theo một trợ lý, người đó vừa vào Cẩm Viên
liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn nhưng lại không có ý đi về phía cô, chờ đến
khi Hứa Ôn Noãn mỉm cười đứng dậy vẫy tay với hắn, lúc này người đó mới
bước tới.
Lúc hắn đến chỗ bàn của cô còn cách hai mét, Hứa Ôn Noãn liền nói: “Lý tổng, chào ngài.”
Lý tổng không nói gì, ánh mắt nhìn Hứa Ôn Noãn từ trên xuống dưới
đánh giá một lần, lúc tầm mắt đụng tới vòng một và vòng hai của cô còn
dừng lại vài lần, lúc này mới đè lại những hứng thú trong lòng hắn với
cô, khẽ gật đầu: “Chào cô, Hứa tiểu thư.”
“Lý tổng, mời ngài ngồi.” Hứa Ôn Noãn lễ phép làm động tác mời hắn ngồi xuống.
Lý tổng lại không gấp gáp ngồi xuống mà mời cô ngồi xuống trước.
Hứa Ôn Noãn cũng không tính toán gì, chỉ đơn giản ngồi xuống trước, chờ Lý tổng kia ngồi xuống.
Lý tổng nhìn thấy cô ngồi xuống xong liền chọn vị trí ngồi cạnh cô,
còn di chuyển ghế của hắn đến gần cô hơn nên cả người hắn dựa vào người
Hứa Ôn Noãn đặc biệt gần.
Lúc từng ở Thượng Hải, Hứa Ôn Noãn làm nhà thiết kế, cả ngày ngồi
trong văn phòng, đến khi làm xong việc lại chạy đến chỗ Ngô Hạo, ngoại
trừ những người đồng nghiệp trong công ty, cô hoàn toàn không có tiếp
xúc với những người bên ngoài nhiều, lúc cô đi cùng Ngô Hạo về Bắc Kinh
xây dựng sự nghiệp, mặc dù có bận bịu mệt mỏi đến thế nào, Ngô Hạo cũng
sẽ không bao giờ để cô phải ra ngoài tiếp khách với hắn, cho nên đến lúc này cô phải tự ra ngoài gặp khách hàng để kiếm tiền trả nợ cho Lục Bán
Thành, cô mới biết, trước kia mình đã ngốc như thế nào. . .
Qua mấy tháng tôi luyện, cô đã có được kim tinh quả nhãn, chỉ cần nhìn qua là có thể hiểu rõ ràng đối phương muốn làm gì.
Cô biết Lý tổng có mưu đồ gây rối mình, ban đầu lúc làm việc, cô
không chịu đựng được những người khách hàng này, cho nên đã trở mặt với
rất nhiều người, nhưng dạng khách hàng này mà cô còn chống cự, đừng nói
là trả xong nợ, ngay cả bữa ăn no ấm hằng ngày cũng không có cửa đâu.
Cô đã trưởng thành, cũng nên thích ứng, mà lúc bị bắt nạt, cô cũng nên học cách nhẫn nại.
Nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn buộc mình quên đi khoảng cách quá gần của
cô và Lý tổng, ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêng đầu, nhìn về phía Lý
tổng, đưa thực đơn cho hắn: “Lý tổng, ngài gọi món ăn đi.”
Lý tổng cũng không khách khí, nhận lấy thực đơn, gọi nhân viên phục vụ chọn món ăn xong, cuối cùng còn gọi hai chai bia.
Bia được mang lên trước, Lý tổng còn chưa chờ thức ăn được mang ra, liền để trợ lý ngồi đối diện hắn rót ba ly bia.
Lý tổng đặt một ly trước mặt Hứa Ôn Noãn, lại tự mình đưa lên một ly
khác đưa đến trước mặt hắn: “Hứa tiểu thư, chúc lần đầu tiên hợp tác của chúng ta thuận lợi.”
Qua lâu như vậy, cô không còn như lúc trước nữa, cô cười khanh khách cụng vào ly của Lý tổng một cái, nhấp một ngụm bia.
. . . . . . . .
Một bữa cơm ăn nửa tiếng đồng hồ, Hứa Ôn Noãn bị ép uống hơn nửa chai bia.
Có thể là do cảm chưa hết hẳn nên bia trong bụng khiến cô cực kỳ khó
chịu, lúc Lý tổng lại đưa cho cô một ly khác, cô thật sự không chịu nổi
nữa, liền nói: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.” Liền đứng dậy, bước
chân khập khiễng đi về phía nhà vệ sinh.