“Hắn có lỗi với mình… Ngô Hạo có lỗi với mình…” Hứa Ôn Noãn cứ nói đi nói lại những câu này, đến cuối cùng cô ấy lại khóc ô ô, lúc cô ấy khóc đến thương tâm nhất, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh rất nhỏ
của Hứa Ôn Noãn: “…Tiểu Ái, Ngô Hạo, hắn… hắn ở cùng với Tưởng Tiêm Tiêm đó. . .”
Não Tần Chỉ Ái nổ bùm một cái.
Ngô Hạo yêu Hứa Ôn Noãn bao nhiêu, cô cũng có thể tận mắt nhìn thấy được mà.
10 năm trước, Ngô Hạo vì Hứa Ôn Noãn, không để ý đến Tưởng Tiêm Tiêm, cũng không nể tình bạn bè với Tưởng Dật, cô thật sự không thể tin được
Ngô Hạo sẽ lại ở cùng một chỗ với Tưởng Tiêm Tiêm.
Cho đến sau khi nghe Hứa Ôn Noãn nói xong, sau đó câu nói đầu tiên cô bật thốt lên là: “Ôn Noãn, cậu đang nói hưu nói vượn gì vậy, sao Ngô
Hạo lại có thể ở cùng Tưởng Tiêm Tiêm chứ? Nhất định là cậu hiểu lầm
chuyện gì rồi…”
Cô nói như một lời thề, hừng hực khí thế, như dùng 10 phần sức lực để nói.
Có thể những câu nói kia của cô còn chưa nói xong, trong điện thoại
Hứa Ôn Noãn đột nhiên cắt ngang: “Hiểu lầm? Mình tận mắt nhìn thấy hắn
ta đi vào khách sạn với Tưởng Tiêm Tiêm, còn chỉ có một chiếc khăn tắm
trên người, mình tận mắt nhìn thấy trên người anh ta còn có vết Tưởng
Tiêm Tiêm cào, tận mắt nhìn thấy trên cổ Tưởng Tiêm Tiêm còn có dấu hôn, cậu nói cho mình biết đây là hiểu lầm sao? Chẳng lẽ hai người họ ở
trong cùng một phòng, cởi hết quần áo, cũng chỉ là chơi trò như mấy đứa
trẻ mẫu giáo sao?”
Nói xong, Hứa Ôn Noãn lại gào khóc trong điện thoại.
Tần Chỉ Ái lúc này mới phát hiện chuyện cũng không hề đơn giản như cô tưởng tượng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần. . .
Thời gian mười năm, mười năm thanh xuân tốt đẹp nhất của một cô gái, đều chỉ phí hoài trong đoạn tình cảm này. . .
Lúc này, tất cả đã thay đổi… Hứa Ôn Noãn có bao nhiêu đau khổ chứ?
Tần Chỉ Ái có chút đau lòng, lại có chút tức giận, cô không hề do dự nói: “Ôn Noãn, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Trong điện thoại Hứa Ôn Noãn chỉ khóc, không nói chuyện.
“Ôn Noãn, bây giờ mình trở lại Bắc Kinh nói cho cậu biết mình ở đâu, mình lập tức đến tìm cậu…”
. . . . .
Cúp máy xong, Tần Chỉ Ái cũng không để ý đếnS Quân, lập tức gọi nhân viên phục vụ.
Lúc cô tính tiền, Lục Bán Thành đã hỏi: “Tiểu Ái, Ôn Noãn và Chuột sao vậy?”
Tần Chỉ Ái nóng ruột, không để ý đến Lục Bán Thành, lúc đưa cho nhân
viên một tờ tiền mặt màu hồng, liền không lấy tiền thối mà quay người về phía Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành, gấp gáp chào họ, liền mang theo túi,
chuẩn bị rời đi.
Lục Bán Thành đi trước một bước chặn cô lại: “Tiểu Ái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Bán Thành là bạn của Ngô Hạo, Ngô Hạo bắt nạt Hứa Ôn Noãn,… đại
khái là vì mang thai nên gần đây nhất cảm xúc của Tần Chỉ Ái luôn khó
kiểm soát, cô lại bị Lục Bán Thành năm lần bảy lượt ngăn cản, khiến cô
tức giận, không hề nghĩ ngợi liền đẩy cánh tay Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành lại đi trước cô một bước, hắn còn chưa đuổi theo kịp,
Tần Chỉ Ái đột nhiên quay người tàn nhẫn giẫm lên chân hắn một cái: “Bạn của đàn ông cặn bã cũng là đàn ông cặn bã!” sau đó Tần Chỉ Ái cũng
không thèm để ý đến vẻ mặt nhăn nhó của Lục Bán Thành mà quay người đi
thẳng.
Lục Bán Thành hít vài ngụm khí lạnh, chân mới có tri giác: “Cái quái, anh có nghe hay không? Cô ấy mắng chúng ta là đàn ông cặn bã!”