Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 664: Chương 664: Tiểu Phiền Toái, Anh Thích Em (14)




“Cầu xin trời cao, hãy mang cô ấy về bên con.”

Tần Chỉ Ái càng khóc thương tâm hơn, khóc như một đứa bé.

Loa trong sân bay không ngừng đọc: “Chuyến bay MH2345 sắp cất cánh, mời Tiểu thư Tần Chỉ Ái lập tức lên máy bay.”

Có thể Tần Chỉ Ái không nghe thấy, chỉ đang chăm chú khóc.

Tiếng khóc của cô ngày một lớn, toàn bộ siêu thị đều vang lên tiếng khóc nghẹn ngào.

“Dư Sinh, Dư Sinh, Cố Dư Sinh…”

-

Cố Dư Sinh nằm trên ghế salon trong phòng bệnh của Cố lão gia ngủ, khi tỉnh lại, Tiểu Vương vừa mới vào phòng bệnh được một lúc.

Tiểu Vương nhìn thấy Cố Dư Sinh mở mắt, lập tức gọi: “Cố tổng.”

Cố Dư Sinh nhìn trần nhà chằm chằm, nhìn một lúc mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“12 giờ 15 phút ạ.”

Máy bay của cô cất cánh lúc 12 giờ, bây giờ đã là 12h15, cô đã đi rồi, đúng không?

Cố Dư Sinh có chút thất thần, qua một lúc lâu mới từ từ mở miệng, âm thanh rất thấp, cực kỳ thấp hầu như là lầu bầu: “Máy bay cất cánh rồi…”

Tiểu Vương không nghe rõ, “hả” một tiếng.

Cố Dư Sinh không nói nữa, nhàn nhạt nằm trên ghế sofa, một lúc sau mới ngồi dậy, sau đó lại phát hiện trong phòng bệnh ngoài ông đang hôn mê, Tiểu Vương, còn có một người, Lương Đậu Khấu.

Cô ngồi cạnh giường của ông, cầm khăn mặt, đang lau mặt cho ông, nhỏ giọng nói gì đó với ông.

Hắn không lên tiếng, Tiểu Vương cũng không nói gì.

Toàn bộ phòng bệnh đều yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẻ của Lương Đậu Khấu.

Đầu Cố Dư Sinh đau, ngực nặng nề, thở không ra hơi, hắn muốn ra ngoài hút thuốc, hóng mát một chút.

Cố Dư Sinh đứng lên, không để ý đến Lương Đậu Khấu, đi về phía cửa phòng bệnh.

Tiểu Vương thấy hắn đi, cũng đứng lên, muốn đuổi theo hắn.

Cố Dư Sinh không quay đầu lại nhưng cũng có thể đoán được Tiểu Vương muốn làm gì, lại nhàn nhạt nói: “Cậu ở lại đây đi.” Liền mở cửa ra ngoài.

Hắn đi thang máy xuống lầu, đi ra khỏi bệnh viện, đến đường cái.

Hắn nhìn đám người xung quanh bệnh viện, nhìn xe cộ qua lại không ngừng, đột nhiên cảm thấy thành phố hắn đã quen thuộc từ nhỏ lúc này lại cực kỳ xa lạ.

Cô đi rồi, cô nói cô sẽ không bao giờ quay trở lại thành phố này nữa, trong thành phố này, cũng sẽ không bao giờ có sự tồn tại của cô nữa...

Cố Dư Sinh dừng bước, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ngày mờ mịt, bỗng nhiên toét môi cười.

Đi rồi… cô đi rồi, cha mẹ cũng đi rồi, mộng sơn hà cũng không còn, ông cũng hôn mê bất tỉnh, hắn lại mất tất cả… lần nữa…

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Dư Sinh liền cười ra tiếng.

Tiếng cười kia càng lúc càng lớn, nghe lại như tiếng khóc than, còn khiến người ta khó chịu, bi thương hơn cả tiếng khóc.

Tối qua hắn đem tờ tiền giấy có dòng chữ “Tiểu Làm Tình, xin lỗi” lén bỏ và túi của cô.

Hắn có lỗi với cô.

Hắn dường như cũng đã làm xong những chuyện cần làm,… thứ hắn nhận lại được là gì đây?

Cố Dư Sinh đứng một lúc, lê bước chân, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn đi không bao xa, nhưng cả người giống như bị vét sạch toàn bộ sức lực, cả người không làm được gì cả.

Hắn không làm được gì nữa rồi…

Cô cũng có cuộc sống mới, không cần hắn, ngay cả chờ cô, hắn cũng không có cơ hội chờ nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.