Một giây trước khi mẹ Tần đồng ý hôn sự của hai người hắn còn gọi bà
là Bác gái, câu sau khi bà đồng ý liền gọi bà là mẹ ngọt xớt, đổi giọng
cũng thật là nhanh,… Tiểu Vương ngồi bên cạnh không nhịn được lặng lẽ
đưa tay lên che mắt.
“Lúc này Gia Ngôn hẳn là bận rộn công việc,
không có thời gian về nhà với mẹ, một mình người ở lâu như vậy, chúng
con cũng không yên tâm.”
Mẹ Tần nghe thấy như vậy, trong lòng đều rất vui mừng.
Chỉ là vui mừng này còn duy trì chưa được nửa phút, Cố Dư Sinh liền nói
tiếp: “Thứ hai nữa, chúng con cũng hy vọng Đậu Phộng Nhỏ mỗi ngày đều có thể ở cạnh bà ngoại.”
Mẹ Tần còn chưa hiểu Cố Dư Sinh nói vậy là có ý gì, trố mắt nhìn thật lớn, mới hỏi ngược lại: “Đậu Phộng Nhỏ gì?”
“Chính là…” Cố Dư Sinh mở điện thoại di động ra, mình album hình của con gái, đưa đến trước mặt mẹ Tần.
Từng tấm hình của một bé gái đáng yêu rơi vào tầm mắt của mẹ Tần.
Đợi đến khi mẹ Tần xem xong những hình ảnh này xong, Cố Dư Sinh lại nói: “Đây chính là Đậu Phộng Nhỏ, là cháu ngoại của mẹ.”
Mẹ Tần giống như bị điểm huyệt vậy, ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Bên trong yên tĩnh năm phút đồng hồ, mẹ Tần mới quay đầu nhìn Tần Chỉ Ái
một chút, lại nhìn Cố Dư Sinh, cuối cùng nhìn về những bức ảnh trong
điện thoại: “Cháu ngoại của tôi?”
Cố Dư Sinh gật đầu ừ một tiếng.
Mẹ Tần giống như đang tìm kiếm khẳng định từ Tần Chỉ Ái nên quay dang nhìn cô.
Tần Chỉ Ái cúi đầu, không dám đối diện với tầm mắt của mẹ.
Biết con gái mình đã làm mẹ, bộ dạng này của Tần Chỉ Ái chắc chắn những lời của Cố Dư Sinh là thật rồi.
Mẹ Tần có chút không thể tiêu hóa được tin tức động trời này, qua một lúc
lâu sau mới lên tiếng: “Tiểu Ái, con mang thai, chuyện lớn như vậy sao
lại không nói với ta một tiếng?”
Tần Chỉ Ái bất giác cắn môi, nhỏ giọng nói một tiếng: “Mẹ…”
Cô vừa định nói xin lỗi mẹ, Cố Dư Sinh ngồi một bên liền lên tiếng: “Mẹ vợ, chuyện này…”
Nói tới đây, Cố Dư Sinh bỗng nhiên dừng lại.
Mang thai sinh con, hắn cũng chưa từng nói với bà lần nào, chắc chắn không
thể để chuyện này cho Tần Chỉ Ái gánh vác, nhưng hắn lại đứng ra nhận
trách nhiệm chuyện này, hình tượng vừa mới xây xong trong mắt bà liền
mất hết thì làm sao đây?
Cố Dư Sinh nghĩ tới nghĩ lui xong, lại cảm thấy tốt nhất là nên tìm một người chịu tội thay…
Cố Dư Sinh lại nói: “…Không thể trách Tiểu Ái ạ, lúc trước là cháu theo
đuổi Tiểu Ái, nhưng cô ấy trước sau đều không đồng ý… lúc cháu theo đuổi được nên liền cầu hôn cô ấy, cô lại không đồng ý mà ông nội cháu lại
rất yêu mến Tiểu Ái nên muốn cháu… ừm… cái kia, gạo nấu thành cơm, sinh
con rồi mới kết hôn…”
Hắn say rượu mới mất hết lý trí làm vậy với Tiểu Ái, chắc chắn không thể nào để cho mẹ Tần biết chuyện này được. . .
“Sau đó cháu liền tráo thuốc tránh thai của Tiểu Ái thành vitamin, khiến khiến cô ấy hoài thai…”
“Kỳ thực lần trước khi đến Hàng Châu, Tần Chỉ Ái đã mang thai rồi, thế
nhưng cô ấy vẫn không biết, nên sau khi chúng con trở lại Bắc Kinh, con
vốn đã muốn về Hàng Châu cầu hôn cô ấy nhưng vì đúng lúc đó con lại có
chuyện ở quân đội phải nhập ngũ một chuyến, chuyện lớn như vậy đáng lý
ra con phải gọi điện thoại về báo cho mẹ biết một chút nhưng ông nội lại ngoan cố cảm thấy không thể làm loạn mọi chuyện, con nhất định phải đến Hàng Châu hỏi cưới Tiểu Ái đàng hoàng, nên con mới không nói cho mẹ
biết sớm hơn được…”