Cô cực kỳ sợ hãi, thở hồng hộc, một lúc lâu sau ánh mắt mơ màng mới dần dần có tiêu cự, từ từ nhìn xung quanh.
Trong phòng là một khung cảnh không thể quen thuộc hơn, trên bàn đối
diện tủ tivi có vài bông hoa mà hôm nay cô và quản gia đã hái, cạnh tivi có vài hình ảnh của các em bé, người ta nói lúc mang thai nhìn những
đứa trẻ đáng yêu sinh con ra cũng sẽ rất đáng yêu.
Thì ra, lúc nãy chỉ là ác mộng thôi……..
Tần Chỉ Ái nới lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn, cả người không còn chút sức lực dựa vào đầu giường.
Cô cảm giác được lưng mình đã ướt nhẹp, tất cả đều là mồ hôi lạnh mà cơn ác mộng kia mang lại.
Tần Chỉ Ái thở dài vài cái, mới bình tĩnh lại được.
Thức dậy từ trong cơn ác mộng kia, cô cũng không muốn ngủ nữa, vén
chăn xuống giường, mới phát hiện chân cô cực kỳ run, đứng một lát sau,
Tần Chỉ Ái mới có thể cố gắng cất bước đi về phía khay trà, rót một ly
nước, uống hết.
Ngoài cửa tĩnh lặng đến nỗi không có một tiếng động nào.
Tần Chỉ Ái tìm điện thoại xem giờ, nhưng trong điện thoại lại có tin
nhắn của Cố Dư Sinh gửi tới, rất ngắn gọn, lưu loát, thẳng thắn: “Anh
rất tốt, em đừng lo.”
Tim Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại, lúc nhìn thời gian mới phát hiện đã là hai giờ sáng, hắn nhắn tin đến khoảng nửa
tiếng trước.
Bây giờ hắn ngủ chưa? Cô có nên gọi điện thoại cho hắn không?
Trong đầu Tần Chỉ Ái do dự còn chưa kịp quyết định thì điện thoại
trong tay cô lại có một tin nhắn mới, vẫn là do Cố Dư Sinh gửi đến: “Đã
tính được ngày sinh chưa?”
Thì ra hắn còn chưa ngủ a… Tần Chỉ Ái nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
Điện thoại reo một tiếng liền có người bắt máy, đầu dây bên kia có
chút bất ngờ, trong giọng nói có pha lẫn một chút lo lắng nhỏ mà chính
người đó cũng không biết: “Sao trễ như vậy rồi mà em còn chưa ngủ? Đã
xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có…” nghe được giọng nói của Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái rốt cuộc
cảm thấy chân thật, cô không dám nói cho Cố Dư Sinh biết mình nằm mơ
thấy ác mộng, sợ hắn lo lắng liền nói dối: “…Em thức dậy đi vệ sinh, lại đúng lúc nhìn thấy tin nhắn của anh nên sẵn tiện gọi điện thoại cho anh luôn…”
. . . . . . .
“Ừ” Cố Dư Sinh thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng bệnh bị y tá mở cửa ra,
có người đi vào, muốn nói chuyện nhưng lại bị hắn làm động tác suỵt mà
im lặng, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, hắn tìm trên hành lang một chỗ
trống trải không có người qua lại, mới đưa điện thoại bên tai: “…. Mệt
không?”
Tần Chỉ Ái sợ hắn đuổi cô đi ngủ, liền vội vàng trả lời: “Không ạ,
gần đây ban ngày em ngủ khá nhiều, nên buổi tối không buồn ngủ.”
“Buổi tối có chút chuyện, anh vừa mới xử lý xong không bao lâu.” Cố Dư Sinh xuống lầu, đứng cạnh đèn đường, tìm thuốc hút.
Vừa mới châm lửa, Tần Chỉ Ái lại nghĩ đến tin nhắn trước khi cô gọi
cho hắn, liền trả lời: “Có thể là tháng sau em sinh, anh có thể…”
Cô nói mấy chữ cuối, liền dừng lại.
Tuy rằng cô không nói hết, nhưng Cố Dư Sinh hiểu ý của cô muốn nói gì.