Đêm đó sau khi nói chuyện điện thoại với Cố Dư Sinh xong, Tần Chỉ Ái
vui vẻ hơn rất nhiều, hầu như mỗi đêm đều ngủ thẳng đến khi mặt trời
mọc.
Sau ba ngày, là thứ bảy, Tần Chỉ Ái đến nhà cũ ăn cơm với Cố lão gia.
Bởi vì buổi sáng dậy trễ, lúc cô đến nhà cũ cũng đã là giờ ăn trưa.
Tần Chỉ Ái đi đến cửa nhà còn chưa đi vào, liền nghe trong phòng ăn
có tiếng má Trương nói: “Lão gia, người ăn cơm trước đi, sáng nay lúc
tôi gọi điện thoại đến không phải quản gia đã nói thiếu phu nhân còn
đang ngủ sao? Chắc chắn là cô ấy không có chuyện gì, lát nữa sẽ đến,
người đừng đoán mò nữa……”
Tần Chỉ Ái mím môi nhịn cười, đưa tay ra gõ gõ cửa.
Đợi đến lúc cô vào nhà, Cố lão gia đã ngồi trong phòng ăn đang uống canh.
Thật giống như ông vừa mới ăn cơm xong rồi bây giờ đang uống canh nha…
Tần Chỉ Ái nhịn không được càng muốn cười.
Sức khỏe của Cố lão gia gần đây rất tốt, ăn cơm trưa xong, ông thấy ngoài trời thời tiết rất đẹp, liền đề nghị ra ngoài đi dạo.
Lúc gần ngày sinh, bác sĩ Hạ có dặn Tần Chỉ Ái phải đi nhiều một chút mới dễ sinh nên sau khi nghe ông đề nghị liền đồng ý.
Đi đến Hương Sơn, cuối tháng mười ởBắc Kinh,nhiệt độ thất thường, nhưng ở Hương Sơn phong cảnh lại rất đẹp.
Cố lão gia, Tần Chỉ Ái, má Trương và quản gia cùng đi dạo vài vòng ở
chân núi Hương Sơn đi, đúng lúc chuẩn bị ra về lại đụng phải một người
Tần Chỉ Ái đã lâu không gặp mà mãi mãi cũng không bao giờ muốn gặp:
Lương Đậu Khấu.
Từ sau ngày đại thọ tám mươi tuổi của Cố lão gia ngày đó, Lương Đậu
Khấu giống như là tránh tà vậy đó, dù là tin tức hay đối mặt, Tần Chỉ Ái không muốn biết về cô ta chút nào.
Nếu không phải hôm nay bỗng nhiên đụng phải cô ta, Tần Chỉ Ái thật sự sắp quên đến sự tồn tại của cô ta rồi.
Lương Đậu Khấu rất khác so với trước đây, không còn ngăn nắp như
trước kia mà thậm chí cũng không trang điểm, mắt hãm sâu, gầy đi rất
nhiều, sắc mặt tiều tụy, ngay cả tóc tai cũng rất lộn xộn.
Chỉ có mình cô,ChuTịnh cũng không đi theo, chắc là đến đây để giải
sầu, lúc nhìn thấy cô ấy từ phía xa, cả người cô ta đều không tập trung
vào cái gì.
Lúc bọn họ cách nhau cỡ năm mét, Lương Đậu Khấu mới phát hiện Tần Chỉ Ái và Cố lão gia.
Bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt nhìn thẳng về phía Cố
lão gia và Tần Chỉ Ái liếc nhìn một chút, sau đó tầm mắt lại rơi vào
phần bụng to ra của Tần Chỉ Ái.
Cô trố mắt nhìn, khiến Cố lão gia phản xạ có điều kiện liền chắn
trước mặt Tần Chỉ Ái, sau đó nói với má Trương và quản gia: “Đưa thiếu
phu nhân lên xe đi!”
Bộ dạng kia đầy phòng bị, như là sợ cô ta nhìn nhiều một lúc lại làm
những chuyện gì đó gây nguy hiểm cho đứa con trong bụng Tần Chỉ Ái.
Má Trương và quản gia nghe thấy Cố lão gia nói xong, liền đứng bên cạnh Tần Chỉ Ái, đưa cô lên xe.
Tần Chỉ Ái còn nhìn Lương Đậu Khấu một cái, có thể là do Cố lão gia
nói những lời như vậy, khuôn mặt cô có chút kích động, trong mắt đầy
sương mù.
Lương Đậu Khấu giật giật môi, như muốn gọi Cố lão gia một tiếng,
nhưng Cố lão gia lại giống như không cần nghe, nhìn thấy Tần Chỉ Ái lên
xe xong liền chống gậy lên xe theo.
Lúc Cố lão gia lên xe, xe liền được lái đi một cách chậm rãi.