Chương 80: Tình thâm nhưng duyên đã hết (10)
Cố Dư Sinh theo thói quen tìm một điếu thuốc, bật lửa, sau đó đứng trên ban công, nhìn chằm chằm ánh sáng nhàn nhạt từ phòng Tần Chỉ Ái ngồi, từ từ hút thuốc.
Hút thuốc xong, ánh đèn trong căn phòng kia vẫn không có dấu hiệu sẽ tắt, hai tay Cố Dư Sinh chống lên lan can, nhìn chằm chằm bóng đêm mờ mịt một lát, lại thu tầm mắt, sắc mặt ảm đạm quay trở lại phòng ngủ, lên giường, tắt đèn.
Sau khi tỉnh lại, ngoài trời đã sáng, Cố Dư Sinh sờ soạng tìm điện thoại, hơi híp mắt nhìn thời gian, bảy giờ rưỡi sáng.
Lúc hắn vén chăn xuống giường, mới chú ý trên giường chỉ có một mình hắn.
Cố Dư Sinh không quá để ý, chỉ hơi nhíu mày liền đi vào nhà tắm.
Rửa mặt xong, Cố Dư Sinh mặc âu phục, đeo cravat đi về phía cửa phòng.
Kéo cửa ra, vừa bước một bước ra ngoài, liền nghe thấy âm thanh của quản gia từ cuối dãy phòng truyền tới đầy ngạc nhiên: “Tiểu thư, sao cô lại ngủ ở đây?”
Động tác đeo cravat của Cố Dư Sinh dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, người phụ nữ tối qua ngồi trên ghế mây đã bị quản gia đánh thức, cô giống như không còn sức lực, mờ mịt một chút, một lúc sau mới cười với quản gia một cái, giọng như không có gì xảy ra: “Tối qua học kịch bản tới khuya, không ngờ lại ngủ quên ở chỗ này.”
”Cũng không có chăn, cô có thể bị cảm đó...” Quản gia đau lòng nói, lại càng lên giọng: “...Tiểu thư, cô xem cô bị muỗi chích sưng khắp người, trên mặt cũng có, tôi lấy thuốc xức cho tôi một chút...”
”Không sao đâu.” Cô gái đó gọi quản gia lại, vẻ mặt hơi nhăn tỏ vẻ phản đối, sau một lát hỏi: “Thiếu gia đâu? Anh ấy... thức chưa?”
”Đã thức rồi, lúc tôi tới có vào phòng ngủ nhìn một cái, không thấy ai trên giường, có thể là đang rửa mặt.” Dừng một chút, quản gia lại nói: “Bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, Tiểu thư, cô muốn ăn sáng không?”
”Không cần, tôi còn chưa học thuộc kịch bản, sáng sớm tinh thần thoải mái trí nhớ cũng tốt hơn, tôi học thuộc rồi sẽ xuống ngay, bà chuẩn bị thức ăn cho thiếu gia đi...”
Lời của cô còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã thu lại tầm mắt, xuống lầu, vừa làm như không có chuyện gì xảy ra vừa tiếp tục thắt cravat, chỉ là khuôn mặt đẹp trai trong lúc đó hiện lện một vệt lạnh lẽo, cao cao tại thượng.
Lúc Cố Dư Sinh xuống cầu thang, quản gia cũng từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy hắn lập tức ngừng bước: “Chào thiếu gia.”
Cố Dư Sinh như không nghe thấy tiếng quản gia, tiếp tục xuống lầu.
Quản gia đã quen với thái độ này của hắn, không để ý tiếp tục hỏi: “Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài có muốn ăn không?”