Dép lê tuột khỏi tay, Tần Chỉ Ái mới ý thức được những gì mình đã làm lúc nổi điên lên, cô sợ đến mức cả người đều dựng tóc gáy lên.
Thấy cô khá căng thẳng, Cố Dư Sinh lại hoàn toàn không coi chiếc dép lê kia lao tới mình là chuyện gì to tát, hắn vẫn nhàn nhã vừa đi về phía cô vừa duỗi tay cầm lại chiếc dép đang bay tới, chỉ nghiêng đầu một chút, mí mắt còn chưa chớp đã có thể chuẩn xác chụp chiếc dép của cô dễ như ăn cháo.
Tần Chỉ Ái không thể tin được nhìn Cố Dư Sinh không hề nổi giận chút nào, lại nhìn dép trong tay hắn, sau đó mới ý thức được hắn đã chạy đến trước mặt mình.
Cô vừa cầm dép ném hắn a… có phải hắn sẽ tính sổ với cô không?
Tần Chỉ Ái liền nhảy một bước lui về phía sau, liền chạy vào phòng ăn.
Cố Dư Sinh vốn muốn khom người nhặt dép lê giúp cô mang vào nhưng không ngờ con thỏ trắng kia lại phản ứng như vậy, cả người hắn lại đóng băng tại chỗ.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ thích một cô bé như vậy, ngoài lúc trước khi gặp hắn cô đều run sợ cẩn thận từng li từng tí bây giờ lại có thể nhìn thấy bộ mặt linh hoạt đáng yêu của cô như vậy, thật khác với vẻ tao nhã đẹp đẽ của ngày thường.
Thẳng thắn mà nói, hôn nhân của cha mẹ đúng là một kết cục bi thảm khiến hắn hoàn toàn không có dũng khí để yêu một người, để nói đến chuyện hôn nhân.
Vì vậy, sau khi Lục Bán Thành đánh thức hắn xong, hắn vốn muốn đem dây chuyền đưa cho cô xong, sẽ không tiếp tục về nhà nữa, chấm dứt với cô từ đây.
Nhưng tối qua không ngờ cô lại tìm thấy hắn ở nghĩa trang, cô đã cho hắn quá nhiều ấm áp tốt đẹp, khiến đáy lòng lạnh băng của hắn giống như có một dòng nước mùa xuân ấm áp chảy qua, từ đó những cỏ dài tình yêu lại vô tình nảy nở điên cuồng.
Thứ tình cảm này thật sự quá kỳ diệu, chỉ sau một đêm, những cỏ dại kia đã mọc nhanh chóng không cách nào có thể khống chế được.
Hắn muốn ở bên cạnh cô, vì vậy để người khác đưa hồ sơ đến, hắn lại thấy cô nhảy nhót ngạc nhiên khi hắn gọi cô là Bảo Bảo, liền muốn chọc cô… hắn muốn nhìn thấy càng nhiều vẻ mặt khác nhau của cô hơn nữa.
Quản gia thấy hắn rất lâu cũng không vào phòng ăn, liền đi ra ngoài tìm, kết quả đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đang cầm dép lê đứng bên cầu thang.
Quản gia sững sờ đến nỗi hai chữ định gọi: “Thiếu gia” cũng không gọi được.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, sắc mặt như thường đi về phía quản gia, đưa dép lê của Tần Chỉ Ái cho bà, lại nói: “Mang lại cho cô ấy.”, liền đi vào nhà vệ sinh.
Lúc rửa tay, hắn lại nghĩ tiếp những chuyện kia.
Hắn không biết tình cảm của mình lúc này đối với cô có bao nhiêu sâu đậm, là vui mừng, hay là yêu? Hoặc là xen lẫn giữa yêu và thích?
Thế nhưng lúc này hắn có thể xác định một điều là hắn bây giờ không thể rời xa cô, hắn muốn cô ở bên cạnh mình.
. . . . . . .
Cố Dư Sinh vừa vào phòng ăn, Tần Chỉ Ái liền trở nên ngại ngùng hơn, cô nhìn chằm chằm bát cơm của mình không chớp mắt, nhưng khóe mắt vẫn len lén liếc nhìn Cố Dư Sinh.
Xác định người đàn ông kia không có bất kỳ biểu hiện nào của sự tức giận xong, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó trong lòng lại có một sự giật mình nghi hoặc.
Cố Dư Sinh không tức giận? Hình như từ tối qua lúc ở nghĩa trang về, hắn đã không giống như lúc trước.
Tần Chỉ Ái cắn đũa, dừng ăn cơm.