Mưa càng ngày càng lớn, ý thức của Cố Dư Sinh càng ngày càng trở nên mơ hồ, hắn dần không nhìn thấy con đường ở phía trước nữa.
Hắn cố hết sức chống mắt lên, vừa chú ý người đi đường vừa đi về phía trước.
Hình như chỉ mới đi được mấy trăm mét, hoặc là đã đi được cả ngàn mét, Cố Dư Sinh run chân không còn chút sức nào để đạp ga.
Hắn thở ngày một nặng nhọc, mí mắt nặng nề, hắn biết mình sắp không chịu đựng nổi, trước khi hôn mê liền dùng một chút ý thức cuối cùng tấp xe vào lề, sau đó đạp thắng, xe liền dừng lại, hắn mới gục lên tay lái không nhúc nhích.
. . . . . . . .
Cố Dư Sinh tỉnh lại, đêm đen nhánh, hắn cố gắng mở mắt ra, hình như là một ánh đèn mờ mờ quen thuộc.
Dù hắn không nhìn xung quanh cũng có thể biết được hắn đang nằm trong phòng ngủ của biệt thự.
Còn chưa hạ sốt nhưng nhiệt độ cũng đã không còn cao như lúc đầu, thân thể mệt mỏi đến nỗi một chút sức lực cũng không có, hắn nằm trên giường một lúc lâu cũng không thể trở mình.
Trên tay hắn còn có kim truyền nước biển, trong bình nước biển chỉ còn lại một ít chất lỏng, theo ống dẫn từ từ chảy vào trong mạch máu của hắn.
Hắn nằm im một lúc, liền nhắm hai mắt lại, không có ngủ, trong não trống không, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, có tiếng bước chân trầm ổn đi tới, dừng ở bên giường.
Hắn biết không phải là quản gia nhưng cũng chẳng buồn mở mắt ra để xem là ai.
Qua khoảng một phút, người đó rút kim ra khỏi tay hắn, sau đó cầm một miếng bông gòn không cho máu chảy ra.
Người như vậy đụng vào cũng đủ để cho hắn biết đó là Lục Bán Thành.
Đợi đến lúc Lục Bán Thành lấy miếng bông đi, hắn mới từ từ mở mắt ra.
Lục Bán Thành đang nghiêng người bỏ miếng bông gòn vào thùng rác, cũng không biết hắn đã tỉnh lại.
Cố Dư Sinh không lên tiếng, cố gắng chống tay ngồi dậy.
Lục Bán Thành đưa lưng về phía hắn, nghe tiếng động lại quay đầu, liếc mắt nhìn hắn: “Tỉnh rồi?”
Cố Dư Sinh không lên tiếng, hơi nghiêng người dựa vào đầu giường.
Lục Bán Thành cầm một cái nhiệt kế đưa tới bên miệng Cố Dư Sinh: “Thử xem.”
Cố Dư Sinh không nói gì mở miệng ngậm nhiệt kế.
Lục Bán Thành còn nói: “Quản gia nấu cho anh một ít cháo, em đi lấy cho anh.”
Cố Dư Sinh cũng không có phản ứng.
Lục Bán Thành không nói thêm gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng.
Khi Lục Bán Thành bưng một chén cháo quay trở lại, Cố Dư Sinh ngồi trên giường đang đờ ra nhìn một chậu cây xanh ngắt ở góc phòng.
“Thức dậy làm gì?” Lục Bán Thành hỏi, sau đó đi tới bên giường, cầm nhiệt kế trong miệng Cố Dư Sinh ra nhìn một hồi, liếc mắt nhìn: “38 độ, vẫn còn hơi sốt, ngày mai phải gọi bác sĩ đến một chuyến.”
Đáp lại hắn vẫn là sự yên tĩnh.
Lục Bán Thành để nhiệt kế xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Dư Sinh, phát hiện hắn vẫn ngồi im không hề nhúc nhích.
Hắn đứng tại chỗ một lát, mới cất bước đi đến trước mặt Cố Dư Sinh, ngồi xuống ghế salon, sau đó mới nói: “Cả ngày anh đã không ăn gì rồi, ăn một chút đi.”
Cố Dư Sinh trầm mặc không nói lời nào.
“Anh vẫn còn sốt, vết thương trên người tối hôm qua ngấm nước, không ăn làm sao có thể khỏe lại được?”