Xem ra rất oan ức đáng thương…
Tưởng Tiêm Tiêm đứng bên người Shary, đang làm điểm tựa cho cô ấy,
lúc Tần Chỉ Ái thu lại tầm mắt, lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của Tưởng
Tiêm Tiêm, cô rõ ràng nhìn thấy được ánh mắt của cô ấy chỉ có thù hận
mãnh liệt và sắc bén.
Ánh mắt như vậy làm cho lưng Tần Chỉ Ái phát run, cả người đều hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô bị một nhóm người của Tưởng Tiêm Tiêm gây khó dễ, cho dù Tưởng
Tiêm Tiêm đổi trắng thay đen nói gì với Cố Dư Sinh đi chăng nữa, nhưng
Cố Dư Sinh chỉ giúp cô hả giận…
Trong chớp mắt, cô bỗng nhớ lại tám năm trước, ở trong nhà hàng Tây,
cũng là chuyện xin lỗi hay không xin lỗi mà Cố Dư Sinh vì cô mà đánh anh trai của Tưởng Tiêm Tiêm một trận.
Tám năm trước hắn che chở cho cô, tám năm sau, hắn vẫn che chở cho cô…
Tim Tần Chỉ Ái bỗng nhiên đập mạnh, còn nhớ lúc trẻ cô nhìn thấy hắn
đánh nhau đều “Ầm ầm ầm!!”. Mỗi lần đều có âm thanh rất mạnh vang lên.
Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng Cố Dư Sinh.
Hắn đi trước cô, cũng không quay đầu nhìn cô một cái.
Sức hắn cầm tay cô thật sự rất lớn, bước đi cũng rất nhanh, cho dù cô không nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhưng cũng có thể cảm giác được lúc
này hắn đang rất tức giận.
Lúc đi qua tiệc rượu ở đại sảnh, chạm mặt không ít người, họ nhìn
thấy bộ mặt này của Cố Dư Sinh, cũng quan tâm hỏi: “Sao vậy?”, cũng có
người tò mò lên tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”, Cố Dư Sinh đều giống như
không nghe thấy, hờ hững lôi Tần Chỉ Ái đi về phía trước.
Đi vào thang máy, sắc mặt của Cố Dư Sinh vẫn khó coi đến đáng sợ,
Shary cũng đã bị hắn gián tiếp đánh một bạt tai, cũng không biết hắn còn khó chịu cái gì, lúc bấm nút đóng thang máy cực kỳ thô bạo.
Trong thang máy chỉ có cô và hắn, hắn vẫn không buông tay cô ta.
Sức hắn nắm cổ tay của cô khiến cô có chút đau.
Cô đã nhiều lần nhìn thấy hắn tức giận, chỉ lo không cẩn thận lại làm hắn nổi điên, trốn cũng không kịp, làm sao còn dám nhắc hắn buông tay
mình ra, vì vậy nên Tần Chỉ Ái vẫn cố nén đau, đứng một góc trong thang
máy.
Lúc thang máy đến lầu một, Cố Dư Sinh bỗng nhiên giơ tay tháo ca ra vat ra, ném xuống đất.
Tần Chỉ Ái bị hành động của hắn làm cho sợ đến không dám thở mạnh,
nhìn chằm chằm ca ra vat một lúc lâu, cố gắng khống chế bụng đang đau
lăn lộn, khom người nhặt lên.
Động tác nhỏ của cô như vậy không biết làm sao đã khiến hắn quay đầu, trừng mắt nhìn cô một chút, khiến cô sợ đến mức động tác nhặt ca ra vat dừng một nửa, động cũng không dám động.
Cố Dư Sinh hừ mũi một tiếng, liền quay lại, nhìn chằm chằm vào thang máy, lại buồn bực cởi tiếp hai khuy áo trước cổ.