Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 127: Chương 127: Tôi Không Đánh Phụ Nữ (7)




Lời của cô vừa mới nói xong, cô gái ngay trước mặt cô lại giật một ly rượu khác, hất về phía người của Tần Chỉ Ái.

Lục Bán Thành hít vào một hơi, theo bản năng quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, sau đó nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy nói: “Tiểu Khấu nói gì mà không nhanh không chậm cũng có thể làm người ta tức giận như vậy ha!! Tôi phát hiện gần đây Tiểu Khấu thông minh hơn trước rất nhiều, giữ bình tĩnh rất tốt!”

Cố Dư Sinh như không nghe những gì Lục Bán Thành nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám phụ nữ dưới ban công kia, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhưng hoàn toàn không lộ ra cảm xúc gì, nhưng lông mày rõ ràng lộ ra vẻ lạnh lùng khó chịu.

Lục Bán Thành vốn cho rằng Lương Đậu Khấu bị hất nước như vậy nhất định sẽ nổi giận, nhưng chờ trong chốc lát cũng không nhìn thấy Lương Đậu Khấu có bất kỳ âm thanh của sự phẫn nộ nào, hắn tiếp tục quay sang phía những người phụ nữ kia.

Vẻ mặt của Lương Đậu Khấu vẫn luôn bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn đường phố bên dưới, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ vừa mới hất rượu lên người mình, môi cong lên, không nhanh không chậm chuyển động, từng câu từng chữ trôi chảy từ miệng cô thoát ra.

Cũng lúc đó, Lục Bán Thành không nghe rõ bên dưới đang nói gì, nhưng người vừa mới tạt rượu Tần Chỉ Ái lại bỗng nhiên đem ly rượu vứt xuống đất, giơ tay lên, vung về phía mặt của Tần Chỉ Ái.

“Mẹ nó!” Lục Bán Thành nhịn không được chửi tục một câu, đây là hành động muốn đánh người?

Ngay lúc hắn còn do dự có nên xuống cầu thang ngăn cản hay không, vẫn chưa nhúc nhích thì Cố Dư Sinh đứng bên cạnh hắn đột nhiên đu một tay trên cầu thang, vươn mình, nhảy xuống ban công nhỏ.

Vãi luyện, ba mét đó? Anh Sinh muốn nhảy liền nhảy?

Lục Bán Thành nhổ nước bọt trong lòng, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh mạnh mẽ nắm chặt tay đang vung xuống của người phụ nữ kia, một cái xoay người, cả người đã đứng chắn trước mặt Lương Đậu Khấu.

Một đám phụ nữ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thêm một người xuất hiện, nhìn thấy hình ảnh như vậy đều đồng loạt choáng váng.

“Anh Sinh?” Sau khi xuất thần, Tưởng Tiêm Tiêm vẫn không nghĩ người sẽ xuất hiện ở ban công nhỏ này lại có thể là Cố Dư Sinh, cô mở miệng gọi đầy kinh ngạc.

Tiếng nói của Tưởng Tiêm Tiêm vừa dứt, Lục Bán Thành đã từ trên lầu leo xuống, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Dư Sinh không lên tiếng liếc mắt nhìn Lục Bán Thành, chỉ tàn nhẫn bỏ tay của Shary ra, bởi vì sức của hắn quá lớn, Shary bị hất nghiêng người qua một bên, va vào người Tưởng Tiêm Tiêm, thân thể Tưởng Tiêm Tiêm lay động, đỡ Shary đứng vững, sau đó nhìn Cố Dư Sinh một chút, lại nhìn Tần Chỉ Ái, nghĩ đến lúc trước chính mình đã thấy Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh cho đứng ngoài đường phơi nắng ba tiếng đồng hồ, nhất thời liền mở miệng nói trước: “Anh Sinh, anh Bán Thành, là chị Khấu, chị ấy đụng phải Shary, còn bắt nạt Shary.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.