Từ bóng lưng của Cố Dư Sinh lúc này dù nhìn từ phía sau vẫn có chút
thong dong hờ hững, hoàn toàn không có chút ác liệt như Tiểu Vương vừa
mới miêu tả.
Cố Dư Sinh biết có người vào phòng cũng không quay lại nhìn xem đó là ai.
Lục Bán Thành đặt tài liệu trước bàn làm việc, mở miệng nói: “Đây là vài tài liệu cần có chữ ký của anh.”
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng.
Lục Bán Thành dựa vào bàn làm việc, tiện tay lật tài liệu mà Tiểu Vương đưa cho hắn lên xem, thật sự là việc rất khẩn cấp, lại mở miệng: “Đều là
chuyện gấp, dù là tâm tình không tốt, anh cũng đừng làm trễ nãi việc
chính sự…”
Nói được nửa câu, Lục Bán Thành bỗng nhiên nhìn chằm
chằm vào một phong thư, ngừng lại, hắn mới quay phong bì lại coi, là thư gửi choS Quân, liếc mắt nhìn lưng của Cố Dư Sinh một cái, lại tiếp tục
nói: “… Còn có một lá thư.”
Cố Dư Sinh đột nhiên nghiêng đầu, chỉ liếc bàn tay cầm thư của Lục Bán Thành, sau đó liền nhẹ nhàng đi đến
trước mặt Lục Bán Thành trong khi Lục Bán Thành còn chưa phản ứng lại,
lá thư trên tay hắn đã biến mất.
Cố Dư Sinh vừa mở thư vừa quay lại cửa sổ, đưa lưng về phía Lục Bán Thành, mở thư ra, cúi đầu đọc.
“Cuộc sống mới của tôi đương nhiên là rất quan trọng.”
“Quan trọng đến nỗi, dù tôi có phải từ bỏ tính mạng của mình, tôi cũng sẽ
dùng hết sức lực còn lại cuối cùng để bảo vệ người này.”
“Tôi
cũng không có hy vọng gì to lớn, tôi chỉ mong người này có thể khỏe
mạnh, vui vẻ. Chỉ lần có thể, tôi đều sẽ cố gắng để người này vui vẻ.
tôi sẽ chăm sóc người này thật tốt.”
“Bởi vì anh biết khôngS Quân? Bây giờ trong sinh mệnh của tôi, chỉ có người này mới mang đến cho tôi hạnh phúc.”
“S Quân, tôi không biết nên trả lời câu hỏi thứ nhất của anh như thế nào,
tôi chỉ có thể nói với anh, bây giờ tôi đang cố gắng hết sức để quên anh ấy.”Thì ra, người trong cuộc sống mới của cô lại quan trọng như sinh mạng của cô vậy.
Thì ra cô đã quên hắn...
Tim bỗng nhiên cảm thấy nặng nề, khiến hắn cảm thấy từng nhịp đập chính là một lần bị tra tấn.
Não Cố Dư Sinh hoảng loạn, mãi đến khi Lục Bán Thành đi đến trước mặt hắn,
nhìn lén qua thư trên tay hắn, hắn mới phản xạ có điều kiện mà gấp thư
lại nhét vào trong túi tiền.
“Anh Sinh, tài liệu trên bàn…” Lục Bán Thành thấy Cố Dư Sinh muốn ra khỏi phòng, liền nhắc nhở một câu.
Cố Dư Sinh dừng bước, nhìn lướt qua tập tin, đi tới…
Năm tập tin, Cố Dư Sinh cầm bút ký một lần 15 chữ ký, tốn một lúc lâu.
Để bút xuống, Cố Dư Sinh lại cầm chìa khóa xe vừa mới đặt lên bàn, cũng
không để ý đến Lục Bán Thành, liền đi ra khỏi văn phòng, vào thang máy,
đi xuống bãi giữ xe dưới tầng hầm.
Cố Dư Sinh không biết mình
muốn đi đâu, lái xe lung tung không có mục đích, đi vòng quanh đường
phố, mãi đến giờ tan tầm, lúc kẹt xe, hắn mới dừng lại, nhìn qua cửa xe, phát hiện là giao lộ mà mấy ngày nay hầu như đêm nào hắn cũng đi.
Đi thẳng khoảng 200m chính là đến nhà cô.
Những câu cô viết trong thư kia, từng chữ từng chữ lại xuất hiện trong đầu hắn.
Âm thanh hỗn loạn ngoài cửa xe bỗng trở nên cách hắn thật xa.