Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày

Chương 894: Chương 894: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (14)




Chương 894: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (14)

 

 

 

Hành động của cô khiến Lục Bán Thành nhìn vào kính chiếu hậu, để ý cô.

 

Gió mùa hạ thổi vào trong xe, từ từ thổi tan bầu không khí ngột ngạt trong xe.

 

Lục Bán Thành nhìn thấy rõ ràng bàn tay vốn đang nắm chặt túi quà của Hứa Ôn Noãn từ từ thả lỏng cô hướng mặt ra cửa sổ thở phào một hơi, bộ dạng kia giống như là đã tháo xuống được một cái gì đó rất nặng nề ra khỏi người.

 

Thì ra cô ở chung với hắn một chút thôi, cũng cảm thấy ngột ngạt, cũng chống cự như vậy sao?

 

Lục Bán Thành rũ mi mắt, che đậy sự ảm đạm kia, lập tức nhìn con đường phía trước, hắn vẫn thành thục lái xe nhưng bàn tay cầm volang lại từ từ từ từ trở nên mạnh hơn.

 

. . . . . . .

 

Sinh nhật của mẹ Lục Bán Thành trôi qua rất đơn giản, chỉ là mọi người trong nhà cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn viên.

 

Lúc xe dừng trong viện, Lục Bán Thành xuống xe trước, bảo mẫu vừa thấy hắn đến thì vội vàng chạy ra: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người tới rồi?”

 

Lục Bán Thành cười với bảo mẫu, lại vòng đến cửa xe chỗ Hứa Ôn Noãn ngồi, mở cửa cho cô.

 

Hứa Ôn Noãn khom người, từ từ chui ra khỏi xe.

 

Bảo mẫu lại dẻo mồm chạy đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: “Thiếu phu nhân, người vào nhà nhanh đi.”

 

Hứa Ôn Noãn nhìn bảo mẫu, cười một cái, gật đầu.

 

Lục Bán Thành đóng cửa xe, thong dong nắm tay cô như lần trước đến Lục gia cũng vậy.

 

Hứa Ôn Noãn giống như bị điện giật, toàn thân cứng ngắt một hồi.

 

“Thiếu phu nhân cô thích ăn gì vậy? Phu nhân đã cố ý dặn tôi buổi trưa làm những món mà cô thích ăn.” Bảo mẫu đi trước Hứa Ôn Noãn, hỏi xong, sau đó không thấy Hứa Ôn Noãn trả lời liền quay đầu lại nhìn.

 

Hứa Ôn Noãn nhẫn nhịn không rút tay ra khỏi tay Lục Bán Thành, lại cố gắng ổn định lại tâm tình: “Cái gì cũng được, tôi không kén ăn.”

 

“Vậy sao, vậy tôi làm những món này, thiếu phu nhân xem có vừa ý không.” nói xong bảo mẫu lại đọc một chuỗi những món ăn.

 

Hứa Ôn Noãn hoàn toàn không chú ý xem bảo mẫu đang nói gì, chỉ gật đầu lung tung.

 

Đợi đến khi cô ấy vào phòng, vừa nhìn thấy mẹ của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn liền lập tức rút tay ra khỏi tay của Lục Bán Thành, sau đó đưa quà sinh nhật cho mẹ của hắn: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

 

Trong lòng bàn tay trở nên trống rỗng, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu liếc bàn tay của chính mình.

 

“Thiếu gia, ngài đứng làm gì, mau ngồi đi.”  Bảo mẫu bưng mấy tách trà từ trong nhà bếp ra, đi ngang qua Lục Bán Thành lại nhắc nhở một câu.

 

Lục Bán Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mẹ và Hứa Ôn Noãn đang ngồi nói chuyện trên ghế salon, liền nhấc chân lên.

 

Hắn vốn đi về phía cô nhưng lúc hắn đến gần, giọng nói của cô rõ ràng lại không tự nhiên như lúc ban đầu.

 

Lục Bán Thành do dự một chút, cuối cùng cũng dừng bước: “Mẹ, con đi tìm cha.”

 

“Được.” mẹ Lục đáp, tiếp tục quay đầu nói chuyện với Hứa Ôn Noãn.

 

Lục Bán Thành quay người đi đến thư phòng, đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn Hứa Ôn Noãn đang cười với mẹ hắn, là nụ cười xán lạn đã lâu hắn không nhìn thấy.

 

Xem ra, sự lựa chọn của hắn là đúng, chỉ có rời xa hắn, cô mới có thể sống ung dung vui vẻ, sung sướng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.