Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Đuổi Cô Dâu

Chương 5: Chương 5




Cơ thể người đàn ông này thật là sinh đẹp. Một tay cô chống mặt, mằn nghiêng nhìn anh đang ngủ say. Trong đêm tối, đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân hình hoàn mỹ của anh. Ngũ quan rõ ràng, dáng người phập phồng hấp dẫn, lồng ngực rộng lớn cơ bụng rắn chắc, cánh tay cường tráng cái mông vểnh cao, toàn thân trên dưới không có một tý thịt thừa, da tay anh co giãn, hơn nữa cũng không có sẹo ít nhất đến bây giờ cô chưa từng thấy một vết sẹo nào. Anh siêng năng luyện tập nên cơ thể rất cơ bắp, trên thực tế cô thường hoài nghi tại sao quần áo trên người anh không bị những bắp thịt to khỏe đó xé nát. Đôi khi ở cùng nhau cô cảm thấy mình như một mãnh thú luôn vươn móng vuốt chuẩn bị làm thịt con mồi, sức lực của anh luôn làm cô kinh hãi, nhưng anh vẫn rất cẩn thận khống chế sức mạnh của mình, nhưng cũng có thời điểm không khống chế được. Thân thể của họ rất phù hợp, có khi làm tình lại hết sức cuồng dã. Mỗi lần anh phát hiện mình lưu lại vết thương trên cơ thể cô thì sẽ lấy thuốc bôi cho cô, nhẹ nhàng xoa bóp cho đến khi vết thương tiêu hết mới thôi, nhưng mấy ngày sau đó anh sẽ kiểm tra lại lần nữa. Anh giống như một võ sĩ khiến người khác kinh ngạc nhưng lại rất cẩn thận và dịu dàng. Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve từ trán chuyển xuống cánh mũi thẳng tắp rồi lại đến đôi môi mọng lưu luyến chuyển xuống cằm anh rồi đến yết hầu và dừng lại ở lồng ngực phập phồng. Cô mở tay ra, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhịp tim của anh. Kỳ thật thì anh không tính là đẹp trai, chỉ có thể xem là thuận mắt, tuy nhiên dáng người cao to khôi ngô lại rất tao nhã. Khe khẽ thở dài, ngón tay tiếp tục miêu tả cơ ngực và cơ bụng của anh. Người đàn ông này đúng là bụng sáu múi nha, người này toàn thân đều phát ra sức quyến rũ nam tính mê hoặc đầu óc của cô. Anh lại giống người bí ẩn, không thích nói chuyện cũng không thích ra khỏi nhà, anh chưa bao giờ nói về chuyện của mình, cho đến bây giờ cô cũng chỉ biết anh tên là Adam, ở đối diện nhà cô, không thích ra ngoài, thích xem phim điện ảnh cũ, thích sạch sẽ và cuồng vận động. Đúng rồi anh còn không cam tâm tình nguyện mà cho cô số điện thoại. Nghĩ đến biểu tình lúc đó của anh, cô không nhịn được bật cười ra tiếng, khi đó cô còn tưởng rằng chiếc di động nhỏ xinh của mình đã bị anh phá hỏng rồi chứ. Cho nên... có phải anh quan tâm cô không? Mấy ngày ở Newyork, cô thật sự muốn gọi điện cho anh nhưng lại không có số điện thoại của anh, sau lại cảm thấy có lẽ anh không phát hiện mấy ngày nay cô không có ở nhà, không nghĩ tới... Môi hồng giương nhẹ, cô lại nằm xuống giường, tâm tình rất vui vẻ. Lúc đầu cô hơi lo lắng, cho rằng chỉ có mình nhiệt tình, cũng may không phải như vậy. Không phải sao? Cô lại lo lắng nhìn anh. Tốt nhất không phải. Bởi vì cô không có thói quen quan hệ với người khác đơn thuần chỉ là quan hệ trên giường. Hi vọng không phải như vậy...Vào trung tuần tháng mười hai thời tiết rất ấm áp, nhưng hai ngày nay lại có một đợt không khí lạnh. Mặc dù lạnh nhưng cô vẫn dậy sớm, mặc đồ thể thao ra ngoài chạy bộ. Trời lạnh nên ở trên đường không có nhiều người, mây dày đặc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có mưa tuyết, mỗi lần cô thở ra đều tỏa ra một làn khói trắng. Hai chân có quy luật luân phiên nhau, cảnh vật gần biến mất ở phía sau, sau khi chạy được một vòng cô lại suy nghĩ lung tung.... Cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua: Buổi sáng, cô sẽ chạy bộ khi về thuận tiện mua bữa sáng cho Adam rồi cùng anh nói chuyện và ăn sáng. Sau đó anh nghỉ ngơi còn cô đến phòng khám thăm Kiều Khả rồi về nhà làm một số chuyện vặt và xem tiểu thuyết trinh thám. Buổi tối khi anh thức dậy sẽ qua nhà cô có đôi khi cô qua nhà anh. Cuộc sống, thật sự có chút nhàn nhã. Cô từng nghĩ đi tìm việc làm, trừ chụp hình kỳ thật cô không biết mình có thể làm công việc gì. Không phải cô chưa từng thử cầm lên máy chụp hình, ngày đó Á Lệ Toa lại gọi điện đến dò xét ý tứ của cô, tuy nhiên cô vẫn từ chối, chiều hôm qua cô mở cái rương đã đi theo cô hơn nửa địa cầu, chỉ là mở ra chứ cô không có cách nào cầm máy chụp hình lên được. Cô đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn là đóng cái rương lại. Dù tiền tiết kiệm cô gửi ngân hàng vẫn đủ để cô sống, cô trốn tránh, tự nhủ với bản thân như vậy sau đó tiếp tục cuộc sống an nhàn. Kỳ quái là cho đến bây giờ người đàn ông kia vẫn không hỏi cô làm nghề gì, có lẽ là không cần thiết đi... Nghĩ vậy cô liền thở dài. Cô luôn không hiểu anh đang nghĩ gì, tuy rằng anh cho cô số điện thoại nhưng sau đó họ không có tiến triển gì. "A, xin lỗi!" Không cẩn thận đụng phải người khác, lấy lại tinh thần vội nói xin lỗi, đối phương và cô cùng nói. Cô vừa nhìn đã nhận ra đối phương là bác sĩ ở phòng khám thú y. "Jonathan?" Cô hơi sửng sốt. "Đường Lâm?" Jonathan mỉm cười, "Thật trùng hợp." "Đúng nha, anh cũng chạy bộ sao?" Thấy anh đổ mồ hôi ướt đẫm bộ quần áo quần áo thể thao, cô hơi kinh ngạc trong thời tiết như vậy đa số mọi người đều không ra khỏi nhà, lúc trước bởi vì có liên quan đến nghề nghiệp cần phải duy trì thể lực tốt cho nên cô mới có thói quen chạy bộ mặc kệ gió mưa, tuy nhiên bây giờ cô đã không cầm máy chụp hình nữa nhưng nó đã trở thành thói quen. "Đúng rồi, thói quen chạy bộ từ nhỏ, nếu không chạy bộ tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu." Anh cười nói. "Ừ!" Cô nở nụ cười, gật đầu tán thành. "Cô cũng chạy bộ mỗi ngày sao? Tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy cô?" "Chắc tại chúng ta chạy khác đường! Tôi đều từ..." Khó khăn lắm mới gặp được người cùng sở thích, hai bất giác trao đổi từ chuyện chạy bộ đến Kiều Khả rồi từ Kiều Khả tới các động vật khác, đợi đến khi cô phát hiện thì họ đã chạy đến dưới nhà cô rồi. "Chúng ta hẹn thời gian ngày mai cùng chạy bộ đi?" Trước khi rời khỏi anh đề nghị. Cô sửng sốt, nghĩ lại cũng không có gì bất tiện liền gật đầu đồng ý, "Được thường ngày mấy giờ anh bắt đầu chạy?" "Sáu giờ." Anh mỉm cười nói: "Ngày mai gặp nhau ở đầu đường." "OK!" Cô cười cười, phất phất tay với anh mới xoay người vào nhà. Tên kia là ai? Khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa sổ Adam hí mắt nhìn người đàn ông cùng về với Đường Lâm, ngực cảm thấy buồn bực. Hình như cô nói chuyện với người đàn ông kia rất vui vẻ, bọn họ còn đứng trước cửa nói chuyện hơn mười phút hơn nữa còn cười liên tục. Không biết vì sao anh lại cảm thấy khó chịu. Thậm chí khi cô đã vào nhà tên kia còn đứng ở đó một lúc lâu mới lưu luyến rời đi. Người đàn ông kia có ý với cô, cách sáu tầng lầu anh cũng thấy được điều đó. Vốn là anh thắc mắc sao hôm nay cô còn chưa mang bữa sáng đến cho nên mới ra cửa sổ nhìn xem, ai ngời lại nhìn thấy cô và tên khốn khiếp kia vừa nói vừa cười lại còn quên bữa sáng của anh. Rốt cuộc tên đầu heo kia từ đâu chui ra vậy? Nửa tiếng sau cô mang bữa sáng đến nhưng chỉ có một phần. "Jonathan nói với em thủ tục của Kiều Khả đã làm xong rồi, vết thương của nó cũng đã khỏi, em phải đến đó đón nó về." Cô đưa bữa sáng cho anh. "Jonathan?" Anh hơi híp mắt lại. "Bác sĩ thú y." Nhớ mình chưa bao giờ nhắc với anh, cô mỉm cười bổ sung, "Vừa rồi ở trên đường em gặp được anh ấy." Thì ra tên kia là Jonathan? Cô thân thiết đến nỗi gọi tên anh ta. "Chân Kiều Khả chưa bình phục hoàn toàn, Jonathan đã đồng ý giúp em đón Kiều Khả về, nhưng còn chưa đến một tiếng nữa phòng khám của anh ấy phải mở cửa rồi, cho nên em phải nhanh đi qua đó." Chó! Đáng chết! "Hôm nay em sẽ bận vì chuyện của Kiều Khả cho nên anh có chuyện gì thì gọi điện cho em nha!" Cô hôn lên má anh một cái, mỉm cười, xoay người rời đi. Cả ngày? Bận lo cho con chó kia? "Từ từ..." Anh để bữa sáng xuống bàn, cầm áo khoác lên, đi về phía cô. "Anh và em cùng đi." "Anh muốn đi?" Cô ngây ra một lúc, đứng im tại chỗ, hoài nghi vừa rồi mình nghe lầm. "Anh có xe." Anh nói, kéo cô đi về hướng thang máy. Cô không tìm ra lý do để từ chối chỉ là anh luôn luôn không ra khỏi cửa huống chi là ban ngày, hôm nay cũng không phải thứ sáu, "Anh xác định muốn đi?" Vào thang máy với anh, cô hoài nghi hỏi lại. Anh im lặng nhìn cửa thang máy đóng lại, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt hỏi lại, "Em không muốn anh đi?" "Không phải vậy?" Đường Lâm liếc trộm anh, anh vẫn nhìn phía trước không quay đầu lại cô chợt nhíu mày bỏ hai tay vào túi áo khoác, nhún vai mỉm cười nói: "Anh nguyện ý giúp em, đương nhiên em phải vui rồi!" Cửa thang máy mở ra, anh đi ra ngoài mở cửa lên xe, cô đi phía sau anh cũng lên xe, anh dùng điều khiển từ xa mở cửa nhà xe ra, khởi động xe lái đi. Cô giới thiệu anh với Jonathan, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như trước còn Jonathan thì vẫn duy trì nụ cười trên môi. Tuy nhiên hai người đàn ông này cùng cô mua thức ăn cho chó sau đó đem ra xe, không biết tại sao không khí lại cứng ngắc. Kiều Khả thấy cô đến liền vẫy đuôi, Jonathan mở lồng thả nó ra vừa nói cho cô biết những điều phải chú ý. "Kiều Khả bị thương nên phải quay lại đây kiểm tra định kỳ, hiện tại có gắng đừng để nó vận động mạnh, hàng năm phải chích ngừa cho nó. Không có nhiều chó ngoan lại thông minh, đặc biệt là loại đã huấn luyện như Kiều Khả, chẳng qua nếu có vấn đề gì muốn hỏi cô có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào." Anh vừa nói vừa đưa cho cô một tấm danh thiếp. "Trên đó có số di động của tôi, bất luận là vấn đề nhỏ nhặt gì cô cũng có thể gọi điện đến hỏi, cho dù là nửa đêm cũng không sao, không cần cảm thấy ngại." "Cám ơn." Đường Lâm mỉm cười nhận danh thiếp. "Anh yên tâm, nếu tôi có thắc mắc gì nhất định sẽ gọi điện đến hỏi." "Không khách khí." Jonathan vẫy vẫy tay với cô, "Đi đường cẩn thận." "Bye." Một tay cô dắt Kiều Khả nói tạm biệt với anh, vừa quay người phát hiện Adam đã đứng ở cạnh cửa, anh chỉ gật đầu với Jonathan xem như chào hỏi, sau đó xoay người mở cửa, sau khi thấy cô dắt Kiều Khả đi rất xa anh mới đi theo cô ra xe. Cô để Kiều Khả ngồi phía sau, nó tương đương nghe lời mặc dù cái đuôi vẫn vẫy, nhưng vẫn nghe lời cô ngồi ở phía sau. Không biết tại sao hình như Adam rất để ý Kiều Khả, cô thấy anh luôn nhìn kính chiếu hậu xem Kiều Khả ngồi ở ghế sau. Nhưng anh chưa từng chủ động hỏi về tình trạng bị thương của Kiều Khả, từ lúc Kiều Khả được thả ra từ lồng tre cho đến khi họ về đến nhà cô anh đều không đến gần nó. Ở trong phòng bếp lấy thức ăn cho chó, khi cô cầm chén thức ăn đi ra phòng khách thì thấy anh đứng ở mép ban công, chỉ thiếu chút nữa anh liền muốn lùi về sát ban công, Kiều Khả ngồi trước mặt anh lắc mạnh đuôi, thế nhưng anh chỉ trừng nó, hai tay đút vào túi áo khoác, cũng không nhúc nhích. "Nó thích anh." Cô nhìn anh rồi nói: "Nó hy vọng anh vuốt ve nó." Anh vẫn không động, môi mỏng mím chặt. "Ngày đó anh cứu nó." Cô ngồi xuống bên cạnh Kiều Khả, sau đó đặt thức ăn xuống để nó ăn rồi đứng dậy nhìn anh nói: "Em nghĩ nó vẫn nhớ mùi của anh." Anh nhăn mặt nhăn mày, cuối cùng cũng mở miệng, "Người cứu nó là em." "Nếu không có anh giúp đỡ, em cũng không đưa nó đến phòng khám được." Cô nói. Anh nhíu mày, vẻ mặt giống như lão đại khó chịu. Thấy bộ dáng này của anh, trong lòng cô bỗng dưng lo lắng, nhớ đến phản ứng của anh từ khi gặp Kiều Khả đến giờ liền bật thốt lên: "Chẳng lẽ anh sợ chó?" Anh im lặng thật lâu sau đó sắc mặt khó coi tung ra mấy chữ: "Không phải sợ mà là không thích." Anh sợ chó. Thật là khiến người khác không ngờ. Tuy nhiên anh nói anh không sợ nhưng đến tận buổi chiều trước khi rời khỏi nhà cô, anh đều không đến gần Kiều Khả, bất kể cô tắm hay cho Kiều Khả ăn anh vẫn đứng bên cạnh nhưng lại thủy chung đứng cách nó một thước hoặc lớn hơn. Hiện tại nhớ lại ngay từ đầu người đàn ông kia đều không chạm tới Kiều Khả, lúc trước anh không đi vào phòng khám thú y, hôm nay không hiểu tại sao lại đi cùng cô. "Thật kỳ quái." Cô nhìn nhà trọ đối diện, khó hiểu lẩm bẩm. Kiều Khả nghe thấy tiếng cô, tò mò ngẩng đầu nhìn cô, cô xoa xoa đầu nó, nghi hoặc hỏi: "Không biết tại sao anh ấy lại sợ chó?" Nó lộ ra vẻ mặt vô tội. Đường Lâm nhìn mà bật cười,"A, tao hiểu được, coi như hỏi mày, mày cũng không biết." Cô gãi cằm nó, sau đó lại quay đầu nhìn đối diện. Không biết nếu cô hỏi anh có nói không? Nói chung là không thể nào... Cô cười khổ, đứng lên duỗi người một cái. Aizz, thôi, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, nếu anh muốn thì tự dưng sẽ nói, nếu anh không muốn thì cô có hỏi cũng không có kết quả. Chỉ là, cô thấy anh càng ngày ít tới đây.... "Adam?" Một buổi sáng tinh mơ, cô mới vừa mở cửa thì thấy anh đứng trước cửa rồi, Đường Lâm rất kinh ngạc. "Có chuyện gì sao?" "Không phải trước kia em tìm anh cùng chạy bộ sao?" Anh nói. Lúc này cô mới để ý trên người anh trên người anh mặc bộ quần áo thể thao. cô nhìn anh không chớp mắt trong lòng tràn đầy nghi ngờ, đúng, cô có tìm anh nhưng đó là hai tuần trước nha. "Anh nghĩ thỉnh thoảng ra ngoài chạy bộ cũng không tồi" Anh bổ sung một câu. Chú ý thấy trên mặt anh không hề cứng ngắc, cô đành nuốt xuống câu hỏi đã đến miệng, chỉ mỉm cười nói: "Vậy đi thôi, em có hẹn với Jonathan, anh ấy đang chờ ở đầu đường." Anh biết, liên tục trong ba ngày anh nhìn thấy vị bác sỹ thú y kia quay về cùng cô, liền biết tên kia đều chạy bộ cùng cô, anh thấy vậy liền phát hỏa, buồn bực, suốt một ngày một một đêm. Cho nên mới sáng sớm anh không nghĩ nhiều, mặc quần áo chạy qua đây, nhưng vừa đến trước cửa nhà cô lại không hiểu mình đang làm cái gì, vừa muốn rời đi thì cô lại mở cửa, anh đành mở miệng. Đáng chết, anh tuyệt đối không muốn ra ngoài. Nhưng mà lời đã nói ra, cô cũng bắt đầu xuống lầu, anh đành vác bộ mặt xanh mét đi theo, điều duy nhất kiến tâm trạng anh vui là khi tên bác sỹ thú y kia thấy anh và cô xuất hiện thì nụ cười liền cứng ngắc. Nội tâm Adam rất sảng khoái, bắt đầu chạy không bao lâu, đáy lòng anh liên tục nguyền rủa, một giờ sau, toàn thân anh buộc chặt, mọi nơi mọi lúc đều trong tình trạng báo động, thật vất vả mới quay về nhà được anh phải kiềm chế lắm mới để cho cô trò chuyện cùng với tên kia, sau đó ôm eo cô lướt qua tên kia đi thẳng lên nhà trọ của anh. Anh ngầm hi vọng tên kia thức thời, tốt nhất sau này đừng xuất hiện nữa, anh không muốn buổi sáng ngày mai lại nếm trải loại kinh nghiệm ác mộng này. Đáng tiếc sự việc không đơn giản như anh nghĩ, sáng sáng ngày thứ hai vị bác sỹ thú y kia lại tới nữa, sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm.... Anh không thể chịu được. Đứng trong phòng tắm Adam để cho nước ấm xối lên thân thể mình, toàn thân vẫn buộc chặt, cho đến khi làn da đỏ lên anh mới tắt nước lấy khăn lông lau tóc đi ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy cô ngồi trên giường anh. Anh đứng ở cạnh cửa nhìn cô một tay vẫn đặt ở trên đầu. Bình thường sau khi chạy bộ xong nếu cô đến nhà anh thì sẽ tắm ở một phòng tắm khác sau đó ở phòng khách đợi nhưng hôm nay cô lại vào phòng anh chỉ mặc áo choàng tắm ngồi trên giường khuôn mặt không có nét cười. "Anh có gì muốn nói với em hay không?" Không nghĩ rằng cô vừa ở miệng lại hỏi câu này, Adam im lặng tiếp tục lau tóc. "Không có thì thôi." Cô đứng lên, lướt qua mặt anh đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Ngày mai anh có thể không cần đến, tạm biệt." Anh hoảng hốt vội vươn tay bắt lấy tay cô. "Buông tay." Vẻ mặt cô lạnh lùng, đôi mắt đen sáng lên khác thường. Cô đang tức giận, anh co rúm lại nhưng vẫn không buông tay. Anh chưa từng nghĩ rằng cô cũng sẽ tức giận, kỳ lạ là cô tức giận với anh, anh lại cảm thấy cô rất đẹp, hơn nữa còn chết tiệt... gợi cảm. "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Cái gì anh cũng chưa làm, đột nhiên cô lại mở miệng, lạnh giọng nói: "Buông." Lúc này anh mới phát hiện vừa rồi cô nói "Tạm biệt" là sự thật, trong lòng anh căng thẳng, sắc mặt xanh mét, "Là em muốn anh chạy bộ với em, hiện tai anh chạy, sao tự nhiên em lại gây chuyện?" Đường Lâm nghe vậy tức giận đến nổi trận lôi đình, buộc miệng liền mắng: "Em không ép anh đi cùng em! Lúc em hỏi anh anh lại nói không cần sau hai tuần lại đột nhiên chạy đến nói muốn đi, khi đi lại có bộ dáng thống khổ, mỗi lần trở về liền lập tức lên nhà giống như lửa thiêu mông, thật sự em không biết anh đang sợ cái gì, anh còn dám nói em tức giận? Em đến hỏi anh là vì em quan tâm anh nếu là người khác thì kệ mẹ nó chứ..." Adam nghe vậy mặt lúc trắng lúc xanh, anh vẫn cho là mình che giấu rất kỹ không ngờ cô lại sớm biết anh sợ hãi, anh mím môi nhíu mày trừng cô, người phụ nữ này cũng không chịu yếu thế trừng lại. Trời đánh! Anh buồn bực thầm mắng trong lòng, thật lâu mới không cam tâm tình nguyện ồm ồm mở miệng,"Anh không thích ra ngoài." "Em biết, anh đã nói rồi." Cô vẫn đang quắc mắt nhìn anh, nhưng lửa giận trong mắt đã giảm bớt. "Sau đó thì sao?" Anh tức giận nhìn cô, "Em không thể chấp nhận cái đáp án đơn giản này sao?" "Không thể." Cô mát không chớp, mặt không thay đổi nói. "Tại sao?" Anh nổi giận hỏi. Cô cái gì cũng không nói chỉ nhìn anh với vẻ mặt đau thương, sau đó rũ mắt xuống, tự giễu giật giật khóe miệng, "Thôi, anh không muốn nói cũng không sao, em nghĩ chúng ta không còn gì để nói." Anh không thích nét mặt này của cô, giống như cô phải đi là do lỗi của anh nhưng anh lại không đuổi cô đi! Anh không hiểu cô đang so đo cái gì, không hiểu tại sao cô nhất định phải truy cứu nguyên nhân, chẳng lẽ anh không thích ra ngoài cũng không được sao? Trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh giận dữ buông tay ra. Cô đi, không quay đầu lại. Anh quay lại phòng tắm vứt khăn lông trên đầu vào giỏ đựng quần áo, cầm lấy máy sấy sấy tóc, nhưng vẻ mặt vừa rồi của cô liên tục hiện lên trong đầu anh, anh càng nghĩ càng tức, không cẩn thận liền bóp hư mấy sấy. Shit! Anh trừng mắt, không chịu nổi nghiến răng bóp máy sấy một cái nữa, nổi giận giật đứt dây mấy sấy đang cắm trong ổ điện, đem ném tất cả vào sọt rác, sau đó nổi trận lôi đình đi về phòng, lên giường đi ngủ. Thật con mẹ nó không hiểu cô gái kia đang suy nghĩ cái gì! Không muốn cô coi trọng tên bác sĩ thú y khốn kiếp kia, cho nên mới tùy tiện tìm một lý do. Nói không chừng cô còn có suy nghĩ ở chung với tên kia, sau này con chó chết tiệt kia có thể khám bện miễn phí, đồ dùng của chó cũng không mất tiền mua! Anh nghĩ rằng cô vừa ra khỏi cửa nhà anh liền vội vàng chạy đến tìm tên kia, nghĩ vậy Adam liền tức giận trán nổi gân xanh, một giây sau anh liền xoay người nhảy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, nhưng lại vừa mới kéo ra thì lại kéo lại ngay. Anh đứng tại chỗ thật lâu, mới dám dùng ngón tay nhấc rèm cửa lên để lộ ra một góc nhỏ không ai có thể phát hiện. Cô đang ngồi trên giường, con chó kia ngồi trước mặt cô, không biết cô nói gì với nó, nhưng xem ra con chó này rất chuyên tâm lắng nghe. Trên người cô vẫn mặc áo choàng tắm của anh. Adam sửng sốt, chậm nửa nhịp chú ý tới chuyện này, sau đó mới hiểu ra mới vừa rồi cô cứ như vậy mặc áo choàng của anh đi trong gió rét về nhà. Đột nhiên anh biết cô nói gì với con chó kia rồi. Tám phần là oán giận anh... Anh nhíu mày, sau đó trở lại giường, năm phút sau anh đến phòng tắm cô mới dùng qua, cầm lấy quần áo của cô bỏ chung vào giỏ đựng quần áo của anh. Quần áo của anh toàn là màu đậm, nhưng của cô là màu hồng nhạt mà còn rất nhỏ. Quần áo của mình cũng không mang đi, tắm xong đồ lót cũng không mặc, mới vừa rồi nhất định là cô rất tức rồi. Mím môi, anh xoay người trở về phòng, lại không chịu được đi đến bên cửa sổ kéo góc rèm cửa ra, con chó kia đã mệt mỏi nằm xuống rồi, cô vẫn còn nói nhảm với con vật đáng thương kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.